Mặc dù video của Phó Thành cung cấp thông tin của hàng hóa và một loạt chứng cứ có liên quan, những người trong cuộc cụ thể đã có ý đồ chủ quan về việc mua bán ma túy, nhưng bởi vì hàng của Tạ Kiêu vận chuyển về F thị ngay lập tức đã bị Phó Thành ngăn chặn lại, khoản giao dịch này cũng xem như không có tiếp tục nữa, cũng chính là khách quan mà nói thì không có áp dụng hành động chuyển nhượng ma túy xảy ra, cộng thêm việc người xuất hiện trong video cũng không phải là bản thân Tạ Kiêu, chỉ là trợ thủ của hắn Xích Long, vì vậy mà cuối cùng không thể xác nhận kết tội buôn bán ma túy, do đó tuyên án phóng thích tại chỗ.
Ngày đó vừa vặn là ngày thứ hai sau khi Vương Thanh được tuyển làm thượng vị, cũng chính là ngày thứ hai hắn biết được thân phận thật sự của Phùng Kiến Vũ. Đại Đầu Lộc lái một chiếc xe vô cùng bắt mắt chạy đến đón Tạ Kiêu, bày ra tư thế tương đối đầy đủ, không có một chút buồn bực giống như lúc ban đầu Tạ Kiêu mới vừa bị bắt.
Chợt thấy trong xe có chút áp bức, Đại Đầu Lộc quay xuống cửa sổ xe, đầu hơi nghiêng về phía sau, nhìn vào mắt Tạ Kiêu, hỏi: “Đại ca, khi nào Xích Long mới có thể được thả ra a?”
Mới bắt đầu mấy ngày sau khi lắp đặt máy theo dõi, Phùng Kiến Vũ cùng người liên lạc nói chuyện đã sớm bị nhìn thấy rồi, lúc này, Tạ Kiêu đang cúi đầu chuyên chú xem xét tình ảnh trong nhà Vương Thanh ngày hôm qua, hình ảnh hiện lên thời khắc Phùng Kiến Vũ thần sắc vội vàng chạy ra khỏi cửa, hắn ta thuận miệng đáp lại: “Trong video có mặt Xích Long, nhất thời sẽ không loại bỏ được việc có liên quan, nhưng bên bọn cớm không có chứng cứ xác thực chứng minh đầy đủ, sớm muộn cũng sẽ thả nó ra.”
Về chuyện này Đại Đầu Lộc ngược lại cũng không tỏ vẻ quá gấp, hướng Tạ Kiêu đáp một tiếng, sau đó không nói tiếp nữa.
Hình ảnh trong máy giám sát sau khi Phùng Kiến Vũ ra khỏi cửa, trong nhà cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, Tạ Kiêu tua nhanh qua đoạn đó, cho đến khi hắn ta thấy Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh lần nữa cùng trở về nhà —— Vương Thanh đại khái có uống chút rượu, bước chân có chút loạng choạng, Phùng Kiến Vũ đỡ hắn mở đèn, rót một ly nước cho Vương Thanh, sau đó hai người đi vào phòng ngủ.
Tạ Kiêu hừ lạnh một tiếng, tựa như đang vì suy đoán chính xác của chính mình mà vui sướng, đồng thời lại có chút nhịn không được giễu cợt, nói: “Thật không biết thằng cớm kia cho tên họ Vương hạ thuốc gì, cũng phát hiện bên người mình có cớm, còn không khẩn trương xử lý, uất ức đến mức tự mình đi uống nước tiểu.”
“Tên đó yêu thích Phùng Kiến Vũ cũng là chuyện tốt a ! Anh thật là liệu sự như thần, lần này Vương Thanh bảo đảm sẽ ngoan ngoãn giao ra địa chỉ kho hàng lớn.” Giọng nói của Đại Đầu Lộc không che giấu được hưng phấn, dù sao gã cũng là thủ hạ của Tạ Kiêu, Tạ Kiêu thượng vị, gã tự nhiên cũng có thể thuận nước đẩy thuyền.
Lời này nói đến Tạ Kiêu rất là đắc ý. Một mặt, hắn ta vì nước cờ này của mình mà không ngừng nhảy cẫng sung sướng;Mặt khác, hắn ta cũng càng thêm gấp gáp —— người đối với việc chạm tay là có thể đụng đến thắng lợi thường sẽ luôn vô cùng nhiệt tình đi.
Xe chạy ra đường lớn, Đại Đầu Lộc mới mở miệng hỏi: “Đại ca, bây giờ phải chở anh đến chỗ nào?”
Tạ Kiêu trong lòng từ sớm đã có chủ ý, “Trước lái đến đường Trường Bình đi, ở địa bàn của mình thì làm việc thuận lợi hơn …… Mày đi tìm đứa nào đáng tin, đem video mấy ngày trước trong máy giám sát, đem tất cả những gì liên quan đến việc vạch trần thân phận của Phùng Kiến Vũ cắt ra hết, thứ này so với xấp tài liệu kia có vẻ đáng giá hơn nhiều.”
Mới vừa ra khỏi ngục giam hẳn là vừa mệt vừa đuối, mà Tạ Kiêu lại như ngựa chạy không ngừng tức khắc triển khai hành động, hiện tại khiến cho Đại Đầu Lộc có chút không hiểu, “Sao lại phải gấp gáp như vậy a?”
“Tao không đợi kịp nữa ……” Tạ Kiêu đặt điện thoại di động xuống, dựa vào lưng ghế, khóe miệng nâng lên một đường cong vừa ý vui vẻ.
//
Thần quang ôn nhu, một phòng ấm áp.
Vương Thanh là bị cuộc điện thoại của Khoan Tử đánh thức, nói là Tạ Kiêu đã xuất ngục. Hậu quả của việc say rượu chính là đầu đau đến sắp nổ tung, hắn qua loa đáp một tiếng rồi cúp máy.
Động tác hơi thô bạo xoa xoa hai mắt mau làm cho tỉnh táo, Vương Thanh nghiêng đầu nhìn về phía bên người. Người nọ hôm qua bị mình giằng vặt một đêm, bây giờ vẫn đang ngủ rất sâu.
Mơ hồ nhớ lại người nọ sau đó cổ họng rên rỉ khàn đặc, khuôn mặt loang đầy nước mắt, bản thân cũng lòng dạ cứng rắn không chịu dừng lại.
Vì sao lại phải làm như vậy?
Tấm chăn che không hết được toàn thân, trên làn da màu mật ong hiện lên đầy dấu vết hoan ái, không khỏi xúc mục kinh tâm(1).
Thì ra là đây hết thảy đều là sự thật, quay đầu lại hắn căn bản đã không còn cách nào trốn tránh. Tỉnh dậy, cơn ác mộng kinh hãi kia mới chính thức bắt đầu.
Cắn chặc hàm răng, không dám nhìn Phùng Kiến Vũ nữa, Vương Thanh chật vật lật người xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, lại tiện tay xốc lên áo khoác đã mặc ngày hôm qua, một cái hộp tinh sảo lục cục lục cục lăn xuống trên đất. Hắn hơi thoáng thất thần, mới nhìn ra đó là hắn mua cho bọn họ vào mấy ngày trước, đôi nhẫn chưa kịp mang ra.
Cái hộp này đặt ở trong nhà, sợ rằng sẽ bị Phùng Kiến Vũ phát hiện ra trước, sẽ mất đi kinh hỉ;Đặt ở bên ngoài, hắn lại không yên lòng. Cho nên hắn vẫn luôn mang theo bên người, đi đến chỗ nào thì mang tới nơi đó. Hiện tại ngẫm nghĩ một chút, bản thân cẩn thận như vậy phảng phất đều như là dư thừa.
Do dự chốc lát, hắn vẫn là chậm chạp ngồi xổm người xuống, tay phải hơi phát run, nhặt lên cái hộp đó. Ngón cái hơi dùng sức đẩy, mở ra nắp hộp, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, trong ánh nắng ấm áp, lộ ra phá lệ ôn nhu.
Kịch một tiếng, nắp hộp lần nữa đóng lại. Có một loại tịch mịch đến tàn khốc, tựa như trái tim