An bài xong những chuyện cấp thiết, Vương Thanh tại nơi thành thị tràn đầy cô đơn này không mục đích đánh một vòng lớn, cho đến khi chân trời rút xuống rặng hồng cuối cùng, nghênh đón một mảnh vô ngân tối mờ.
Hắn cuối cùng chạy trở về con sông phụ cân khu căn hộ.
Ngũ quang thập sắc(1) ở bờ bên kia con sông dường như hoàn toàn không dung nhập với hắn, hắn đứng ở nơi đó, thanh lãnh, yên lặng lại thê lương, giống như một tác phẩm điêu khắc vô cùng bắt mắt.
Nơi này dường như không có gì thay đổi. Lá cây vang động xào xạc, gió thổi mặt sông gợn nước, hệt như cái đêm mềm mại đến cuồng nhiệt ngày hôm đó.
“Tôi yêu cậu.”
“Anh mới vừa nói gì, nói lại một lần nữa đi.”
“Anh yêu em.”
......
Hết thảy tất cả, kể cả những giọt lệ nóng bỏng của người nọ lướt qua đôi mắt lưu lại dư vị đắng chát, hắn vẫn luôn ghi nhớ.
Bởi vì hắn biết, chuyện như vậy, cả đời này của hắn sẽ không thể cùng người thứ hai nào khác trải qua được. Vạn vật trên thế gian này đều là như vậy, càng yêu thích, lại càng khắc sâu.
Trong thoáng chốc, tựa như có âm thanh gì đó vọng lại từ mặt sông, lao thẳng vào trong lòng. Từng đợt từng đợt, đập nhẹ vào buồng tim —— đó là giọng nói của hắn, là hắn vào đêm đó đứng ở nơi bờ sông này vừa càn rỡ vừa không màng hết thảy reo hò, là lời mà hắn muốn cho toàn thế giới đều phải nghe thấy.
“Tôi yêu Phùng Kiến Vũ ——”
Trong màn đêm lấp lóe những vì sao, giống hệt như ánh mắt rực rỡ của người nọ.
Vô luận như thế nào, người nọ nhất định cũng đã từng yêu mình đi.
Chẳng qua là khi đối mặt với sự lựa chọn, chính mình lại bị vứt khỏi vị trí số một mà thôi. Có lẽ hắn không thể quá tham lam, hắn tự nói với mình, như vậy là đủ rồi. Đáp án này, là đủ rồi.
Thì ra khi yêu một người, thật sự có thể đem chính mình thấp kém đến chẳng bằng một hạt bụi.
Hắn có được tất cả những thứ mà hắn đã từng khát vọng, nhưng hôm nay những thứ này đối với hắn mà nói đều đã không còn quan trọng, cho nên mới có thể nhẹ nhàng đồng ý yêu cầu của Tạ Kiêu, cho nên mới có thể không có nửa phần phản kháng. Hắn nghĩ, nơi này của hắn, đại khái vĩnh viễn sẽ không có thứ nào có khả năng đánh đồng được với Phùng Kiến Vũ.
Xa xa bên kia, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi tình nhân tựa sát thì thâm vào tai nhau. Vương Thanh vươn tay lên kéo cổ áo, không hiểu sao cảm thấy rất phiền muộn, dựa lưng vào trên lan can, rũ mắt đốt một điếu thuốc. Lại lấy ra điện thoại di động, mở ra tên danh bạ của người nọ, khói mờ phả ra từ khoang miệng, đánh ra một hàng chữ trên màn hình di động, nhấn nút gửi đi.
“Tối nay không trở về được.”
Phùng Kiến Vũ đang vùi mình ở ghế sa lông đợi người trở về đến buồn ngủ, nghe thấy âm báo tin nhắn, nhất thời toàn thân giật mình. Mở ra xem, chợt thấy có chút mất mát, chỉ đành phải gửi trở về một chữ “ được ”.
//
Ngày mới vừa sáng, cửa sổ đóng chặt ngăn cách với sự lạnh lẽo ở bên ngoài, trong căn phòng mơ hồ có tiếng gào thét khàn đặc.
Tạ An Tình suy yếu ngã xuống trên mặt đất, hai con mắt khóc đến sưng như hột đào, sau khi bị người mạnh mẽ ép buộc nuốt vào thuốc kích thích, dây thanh quảng của nàng bị tổn thương, tiếng rên rỉ cũng trở nên đứt quãng, rất khó phân biệt được âm thanh, “Tạ