Tán lá cây xanh biếc ở trên cao bị gió thổi rơi xuống lả tả, xoáy cuốn lên thành từng vòng ở trên đất. Một góc của khu đất công trình trống chồng chất gạch đá đổ vỡ, vùng phụ cận hồi lâu cũng không thấy xuất hiện sự tồn tại của một hơi người, lộ ra nơi này có chút hỗn loạn lại vắng lạnh.
Mặc dù đã sớm biết chuyến đi này dữ nhiều lành ít, Vương Thanh vẫn như vậy giữ vững bước chân không nhanh không chậm, yên lặng mà trấn tĩnh, nhìn qua không có lấy nửa phần hoảng loạn.
Từng bước một đạp lên nền đất xi măng, ánh mắt âm ngoan bình thản tựa như có thể bắt được bụi mù thật nhỏ tung bay ở trước người, Vương Thanh mặt không thay đổi nhận điện thoại, "Tao đến rồi, mày đang ở đâu?"
Chiếc xe hàng đậu ở phía sau tòa nhà thật lâu trước đó bắt đầu lăn bánh chạy ra phía bên ngoài một đoạn, Tạ Kiêu ghé đầu ra quan sát, vừa liếc mắt lập tức thấy được người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở giữa khu đất trống kia, "Đã thấy mày, đã mang đồ đến? Mày để xuống đất đi, tao bây giờ phái người đi qua cầm lấy."
Lúc này Vương Thanh cũng nhìn thấy Tạ Kiêu, hắn kéo xuống túi vải bố, quơ quơ về phương hướng chiếc xe hàng mà Tạ Kiêu ở bên trong, "Tất cả đều ở trong đây, bất quá tao không thể nào trực tiếp đưa cho mày ở nơi này được, kêu thủ hạ của mày đem thứ mà tao muốn đưa cho tao, tao muốn đối mặt trao đổi."
Tạ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Thừa biết mày muốn cái gì, tài liệu của Phùng Kiến Vũ, thẻ nhớ của máy giám sát và tai nghe mini cũng đều bỏ chung với nhau, mày không chịu tin tao, vậy thì làm theo lời mày nói đi."
Cúp điện thoại, không bao lâu sau, bốn người bước xuống từ trong xe hàng bên kia đi về phía Vương Thanh, thoạt nhìn qua đều là những người có thể đánh. Vương Thanh thấy vậy, lạnh nhạt bước về phía trước mấy bước, một tay giơ lên túi vải bố, một tay chậm rãi vươn đến phía sau hông chạm vào con dao nhỏ tùy thân thường ngày mình hay dùng.
"Thanh ca, đếm một hai ba, cùng nhau trực tiếp bỏ đồ xuống dưới đất." Đầu lĩnh bên kia chính là Đại Đầu Lộc, lời nói tỏ vẻ khách khí, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra được nửa phần kính trọng.
Vương Thanh nhíu mày, xem như là đồng ý, chỉ có bàn tay vẫn thủy chung đặt ở chỗ con dao nhỏ vẫn chưa được lấy ra.
Sau ba tiếng đếm, hai bên đều buông lỏng tay, tiến lên nhặt lấy đồ ở trên đất. Vương Thanh nhìn vào bên trong chiếc túi kia, rất nhiều vật lộn xộn, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã tức khắc nhìn thấy cái tai nghe mini kia, biểu tình trong nháy mắt lộ ra mấy phần nhẹ nhõm, có thêm mấy phần chán ghét, khiến cho người ta có chút không biết hình dung như thế nào.
Đem những thứ kia ôm vào trong ngực, Vương Thanh ngẩng đầu lên. Trong bốn người phía đối diện, Đại Đầu Lộc ước chừng đang cùng Tạ Kiêu nói chuyện, một người đang đếm tiền, còn lại hai người mắt không nháy nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay đặt tại sau hông cơ hồ muốn rút ra dao nhỏ.
"Kiêu ca, bên Đại Khang đại khái ổn được rồi, số lượng ở đây hẳn không khác biệt mấy, " Đại Đầu Lộc nói với người bên đầu dây điện thoại, "...... Đúng vậy, chìa khóa kho hàng lớn cũng ở đây." Dứt lời, hắn từ trong tay người đàn ông được gọi là Đại Khang nhận lấy hai khối kim loại rồi cân nhắc xem xét.
Tạ Kiêu bên kia dường như lại khai báo gì đó, bên này lại trầm tĩnh một hồi, Đại Đầu Lộc đáp lại, "Được, được, em biết rồi." Bỏ điện thoại trở về túi quần, Đại Đầu Lộc nói với ba người kia, "Kiêu ca nói không còn chuyện gì nữa, có thể đi được rồi."
Mặt bốn người vẫn là hướng về Vương Thanh, chậm rãi quay về hướng ngược lại trở về xe hàng. Người đàn ông phảng phất an tĩnh đứng ở nơi đó, dường như tùy thời sẽ hóa thành một con mãnh thú, nhào lên cắn xé nát bấy bọn họ.
Vương Thanh chinh lăng trong chốc lát, bàn tay đã cầm lấy chuôi đao tay thoáng chốc cứng đờ, lại chậm rãi buông xuống.
Chỉ ...... như vậy ?
Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đợi sau khi Tạ Kiêu lấy được đồ, sẽ lao vào một cuộc ác chiến.
Tình huống phát triển ngoài dự liệu làm cho đại não của Vương Thanh có chút ngừng trệ, bàn tay rũ xuống phảng phất tựa như theo bản năng đút vào túi quần bên phải —— bên trong chính là đôi nhẫn vốn là đã bị ném xuống bãi rác.
Ngày đó hắn ném đi, sau đó lại giống như người điên, rồi lại chạy đi tìm thật lâu thật lâu.
Hắn ước chừng có chút nhận mệnh, khi đó hắn đã tự hỏi mình: Mày làm sao có thể nỡ lòng làm mất nó a? Quả thật là không bỏ được, đi kiếm nhặt trở lại, lau đi bụi bám trên cái hộp, lại cẩn cẩn dực dực mang theo bên mình.
Đầu ngón tay chạm đến lớp vải nhung của chiếc hộp, không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, trong lòng lại bắt đầu âm thầm gọi tên người nọ, nhất thời đại não xông lên một trận hoảng hốt —— Phùng Kiến Vũ vẫn còn bị hắn nhốt ở trong nhà. Nhìn thân ảnh của nhóm người kia xa dần, Vương Thanh cũng bắt đầu vội vã cất bước đi về hướng ngược lại.
Phùng Kiến Vũ, anh có thể dẫn em rời đi, anh nhất định phải dẫn em rời đi. Rời đi những thứ bẩn thỉu này, rời đi những thứ nghi kỵ mưu hại lẫn nhau, tất cả những thứ ngăn cản giữa anh và em đều sẽ không còn tồn tại nữa. Bất kể thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì, anh chỉ muốn cùng em chung một chỗ, anh nguyện ý buông tay tất cả, anh nguyện ý cùng em lưu lạc.
Tựa như một cuộc tuyên thệ trang nghiêm. Bất giác một luồng gió ấm xen lẫn ánh nắng ôn nhu phất phới chạm vào mặt, Vương Thanh mỏi mệt nhắm nghiền hai mắt, cả trái tim bị sự ngọt ngào cùng đau thương lấp đầy.
"Kiêu ca, chúng ta hiện tại ...... trực tiếp rời đi?" Vào xe hàng, Đại Đầu Lộc ngồi ở chỗ tay lái nghiêng đầu hỏi Tạ Kiêu.
Tạ Kiêu nhận lấytúi vải bố, cũng không ngẩng đầu lên, "Chạy tiếp về phía trước."
Đại Đầu Lộc không quá đồng ý, vội la lên: "Kiêu ca ......"
"Không nhìn tận mắt, tao chắc chắn sẽ không thư thản." Tạ Kiêu giống như bị sự do dự của Đại Đầu Lộc chọc cho có chút không vui, nghiêng đầu, lạnh lùng liếc gã một cái.
Chút ngoan lệ kia khiến cho Đại Đầu Lộc có chút chịu không nổi, gã nuốt một ngụm nước bọt, chỉ đành phải lấy tốc độ chậm rãi chạy xe về phía trước, trở về vị trí lúc ban đầu cách trung tâm khu đất trống ước chừng một trăm mét. Bên kia, đám phòng thủ mang theo ở phía sau chẳng biết từ lúc nào lượn quanh ra khỏi một chiếc xe hơi cũ kỹ.
Phía xa xa, loáng thoáng nghe được tiếng bánh xe nặng nề ma sát với mặt đất, tiếng vang của động cơ cùng với âm thanh đầu xe xé rạch không khí, lại dường như không phải chân thật, trong đầu xuất hiện ra bộ dáng của Phùng Kiến Vũ chạy trên chiếc xe máy nhỏ, Vương Thanh không tự chủ cong cong khóe miệng, đại khái là do quá nhớ người nọ đi.
Nhưng không nghĩ đến lúc một lần nẽa mở mắt ra, Phùng Kiến Vũ xác thực là đang chạy mô tô lao về phía hắn, tốc độ kia nhanh đến mức phảng phất giây tiếp theo chiếc mô tô này sẽ bay lên khỏi mặt đất. Vương Thanh dùng sức trừng mắt nhìn, luôn cảm thấy tất cả việc này tựa như một giấc mộng.
Lúc còn cách Vương Thanh ước chừng mấy chục mét, Phùng Kiến Vũ bất chợt bẻ tay lái quẹo cua, tốc độ đột nhiên mất khống chế nhất thời làm cho cậu mất thăng bằng, cả người và xe cùng nhau lật ngã xuống đất, bịch một tiếng, mọi chỗ xung quanh dấy lên không trung đều là bụi bậm. Không màng đến đau đớn, Phùng Kiến Vũ vội vàng ngửa đầu nhìn về phía Vương Thanh, muốn xác nhận an nguy của người nọ, ánh mắt kiếm tìm thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt, con ngươi cậu bất chợt co rút, buồng tim tựa hồ bị người nào đó hung hăng bóp nát ở trong tay ——