Tấm lưng thanh mảnh, trắng ngần hiện ra, vải trắng ôm lấy vòng một đang bị nới lỏng, chỉ cần anh đưa tay ra gảy nhẹ một cái là có thể tuột.
Mái tóc cô gái mượt mà rủ sang hai bên vai gầy, thấp thoáng để lộ cần cổ trắng nõn.
Nốt ruồi son ngay chân tóc như xoáy sâu vào đôi mắt anh, khiến anh cảm thấy chúng đẹp lạ lùng.
Khoảnh khắc cô gái toan quay lưng lại đối diện với anh, Bùi Nghiêu đột nhiên mở bừng hai mắt.
Trần nhà trắng toát với đèn màu vàng vẫn sáng đều đều rọi vào đồng tử đen nhánh của anh.
Bùi Nghiêu khó khăn ngồi dậy, anh bật đèn xuống dưới giường, đi ra phòng khách rót nước tu một hơi ừng ực.
Nghĩ lại cảnh tượng kia một lần nữa, anh không kìm được thảng thốt.
"Mình mộng xuân ư?"
Anh tự hỏi, vẻ mặt ngớ ngẩn.
Đuôi mắt hẹp dài hơi hơi cụp xuống, vậy mà lại giống như anh nghi hoặc, anh đang cảm thấy khó chịu.
Lần đầu tiên trong đời Bùi Nghiêu nếm trải mùi vị mộng xuân, anh cảm thấy có chút bỡ ngỡ.
Anh không gần phụ nữ, anh tưởng bản thân có vấn đề gì, hóa ra không phải là vậy.
Chỉ là nó cần thời điểm thích hợp để phát huy.
Có điều, cũng đâu nhất thiết phải ở trong mơ?
Suýt nữa Bùi Nghiêu đã được chiêm ngưỡng khuôn mặt cô gái ấy rồi, thế nhưng lại để hụt mất ngay giây cuối cùng.
Anh bỗng luyến tiếc, cả cơ thể cũng bứt rứt không yên.
"Mẹ kiếp! Sao có thể như vậy?"
Bùi Nghiêu đặt bộp cốc nước xuống bàn, không ngờ có một ngày sự tình dở khóc dở người này lại phát sinh trên chính người mình.
Anh cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, dù chưa từng ân ái với người khác thì cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, còn mộng xuân cái chó gì nữa?
Không hiểu sao anh cảm thấy bóng lưng ấy rất quen thuộc.
Nghĩ ngợi một lát, chợt nhận ra hình như mình đã vô tình nhìn thấy vào ngày về quê trao đổi đồ cổ.
Sau lần ấy, suốt ba năm nay cho đến tận bây giờ, anh chưa từng nhớ về nó lần nào nữa.
Ấy vậy mà lần này, anh bỗng nhiên lại nằm mơ thấy...
Kì lạ thật! Mọi sự trên đời đều kì lạ và vi diệu.
...
Hai ngày sau, Bùi Phưởng được thành toàn cho ước nguyện của mình đó chính là tự tay tổ chức một tiệc rượu vô cùng hoành tráng với sự tham gia của những người thân thiết, gia đình, bạn bè.
Ngoài trời bắt đầu hửng nắng, những đám mây bon chen kéo nhau rời đi nhường sự xuất hiện cho ánh mặt trời rực rỡ.
Bùi Nghiêu chuẩn bị trang phục chỉnh tề, khoác lên chiếc áo sơ mi màu trắng tao nhã, lạnh lùng hạ mắt ngắm nhìn bản thân trong gương.
Chân dài, vai rộng, tóc hơi vuốt ngược, toàn thân toát lên khí chất tuấn phàm khó ai bì kịp.
Hôm nay cũng là ngày Tư Truy đặt chân vào cửa nhà chính Bùi gia, mở ra một cuộc đời mới, song song là niềm đam mê cao quý với công việc chân chính.
Mới sáng sớm, những bông hồng ngoại đã thi nhau khoe hương khoe sắc, không màng đến giọt sương đêm nặng trĩu trên cành mà bất chấp bung nở rộ.
Dàn nho ngoài vườn lá thì xanh mướt, gốc nào gốc nấy to như nắm tay người lớn, không phụ sự chăm sóc mà vươn ra những nhánh tươi tốt, leo qua dàn lên tận trên mái nhà.
Một không gian hoài cổ mang hơi hướng châu Âu, Tư Truy vừa đi vừa không nhịn được hồi hộp.
Cố Man Châu cùng với A Sinh đi ngay bên cạnh, bọn họ dè dặt bước từng bước một, cảm thấy bản thân trông thật nhỏ bé khi đứng trước tòa lâu đài khổng lồ này.
Những bức bích họa nổi tiếng đậm chất nghệ thuật được treo cách điệu trên tường như những nấc thang, càng lên cao thì càng đẹp, giá trị lại càng lớn.
Một nửa tòa lâu đài dành cho trưng bày đồ cổ, những vật mang dấu ấn thời gian đẹp đẽ, lãng mạn, có cái thì gai góc, cảm giác rất khó diễn tả.
Nửa còn lại được chuyển qua nét tinh tế, huyền ảo của phương Đông với những mái vòm lung linh như pha lê.
Chếch sang cánh cung cuối lối đi, mơ hồ