Từ bấy đến giờ Tư Truy với Kim Lệ Huyên không nói với nhau câu nào nữa.
Cô quyết định không thèm để ý tới cô ta bởi một lẽ hai người đã trở mặt rồi.
Động câu nào cãi câu đó, có khi lại xảy ra tranh chấp thì không hay.
Người ta còn là Ảnh hậu, cô vẫn nên nhịn, nhịn được bao nhiêu thì nhịn...
Cô thấy tính cách mình có vẻ nóng nảy hơn trước rất nhiều, chỉ cần có ai đó khiến cô khó chịu không kiềm chế nổi, cô chắc chắn sẽ khiến người ấy không nói được lời nào.
Những người từng dùng lời nói bắt bẻ cô như Trần Tiếp, bây giờ cũng chẳng có cơ hội nữa.
Tư Truy viết viết lên quyển sổ tay, mệt mỏi cả một ngày, vai gáy cũng nhức hết rồi.
Nếu có ai tốt bụng xoa bóp cho cô thì tốt biết mấy...
Vừa nghĩ đến đây, cô lại vô thức nghĩ đến Bùi Nghiêu.
Liệu anh đang ở đâu, anh có đang nhớ về cô không?
Phía bên ngoài, ekip vừa chỉnh sửa xong phần hậu kỳ và chuẩn bị cho phát sóng tập mới.
Khác với những chương trình truyền hình khác, "Mỹ Vị Nhân Gian" khai thác toàn bộ cảnh tượng nấu nướng một cách chân thật nhất, chỉ cắt những giai đoạn không quá cần thiết, sau đó thêm vài hiệu ứng cho sinh động.
Một điểm nữa đó chính là nó được phát sóng liên tục khi cuộc thi diễn ra, ngày nào cũng có tập mới được cập nhật mà không phải chờ đợi.
Để làm được như vậy, ekip phải rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng vất vả hơn một chút.
Khoảng 9 giờ tối bọn họ mới được nghỉ ngơi.
Tư Truy gác tay lên trán nghĩ ngợi nhân sinh.
Đêm về, trong lòng trống trải, hình như cô có chút nhớ nhung anh rồi.
Cô buồn bực ngồi dậy, không thể để như vậy được, tâm không yên thì làm sao thi thố? Cô cũng muốn hỏi anh một số chuyện, bèn lật đật bò ra balo lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho anh.
[Tiểu Nghiêu Nghiêu...!Tiểu Nghiêu Nghiêu...!em nhớ anh!]
Không để cô phải chờ lâu, rất nhanh, Bùi Nghiêu đã gửi lại: [Anh cũng nhớ em.
Gọi điện một chút không?]
[Được ạ!]
Dường như chỉ chờ có thế, cô mỉm cười, rón rén đi ra ngoài.
Canh lúc mọi người đang bận rộn, cô chạy một mạch thẳng tắp tới gốc cây, bấy giờ mới định gọi cho anh thì anh đã gọi đến.
Tư Truy nhấn nút nghe, chất giọng trầm khàn, êm tai tức thì vọng tới bên tai: "Ngoảnh mặt lại."
Cô mơ hồ, lúng túng làm theo lời anh, vừa xoay lưng liền thấy người đàn ông một thân anh tuấn đang đứng trước mặt.
Thân hình cao lớn, sừng sững, anh đứng ngược sáng, phác lên dáng vẻ có chút ảo mộng.
"A!"
Tư Truy vui mừng khôn xiết, không hề do dự một giây một phút nào, cô vồn vã chạy về phía anh.
Đến gần cũng không kịp giảm tốc độ, dang tay, nhún chân nhảy vào lòng anh.
Bùi Nghiêu ôm cô xoay một vòng tròn, hương thơm thiếu nữ ùa tới tràn ngập mọi giác quan.
Anh hít một hơi, có chút hấp tấp, không nhịn được hôn lên má cô.
Nụ hôn mang theo sự da diết không thể nói thành lời, lần lần, đôi môi ẩm ướt của anh di chuyển đến đôi môi ngọt ngào của cô.
Tư Truy chủ động hé môi nghênh đón nụ hôn của anh, cô quàng tay ra sau gáy người đàn ông, những ngón tay luồn vào chân tóc, cả cơ thể treo trên người anh.
Hôn bao nhiêu cũng không đủ, đặc biệt là với Bùi Nghiêu.
Anh cụng trán với Tư Truy, thở d.ốc, thấy cô đang hổn hển, đỏ mặt thì nội tâm cực kì đắc ý.
Anh đá nhẹ lưỡi vào môi cô, thầm thì trong hơi thở hòa quyện: "Hình như em nhẹ hơn rồi."
"Nhẹ hơn sao?"
"Ừm..."
"Vậy bế chắc không nặng nữa?" Tư Truy dựa cả vào anh, chân tay mềm nhũn, tất cả đều nhờ Bùi Nghiêu ôm chặt mới không ngã ngửa.
Bùi Nghiêu lướt quanh viền môi cô, nụ cười yêu nghiệt hiện lên khóe miệng: "Em lúc nào cũng không nặng.
Cho