Xong cuộc phỏng vấn cô cũng không hi vọng nhiều, với tính cách kì quái của anh ta cô cũng không muốn làm cấp dưới để anh ta ra lệnh.
"Phỏng vấn sao rồi? " Dật Trung dò hỏi
"Haizzz em cũng không biết nữa" Cô thở dài
Dật Trung khẽ xoa đầu cô ăn ủi "hôm nay anh mời em ăn cơm "
Cô nhảy lên sung sướng ôm cổ anh "hi hi màu đi thôi Dật ca "
Cảnh ấy thu vào mắt của một người đàn ông lái chiếc xe thể thao trắng, anh khẽ liếc đôi trai gái ấy "điều tra cho tôi về quan hệ của hai người kia
Vị trợ lý nam vội thẳng người nắm chặt tay liếc qua bóng dáng hai người đang tình tứ ngoài cửa "vâng thưa chủ tịch"
______
Tại quán Nam Giang
Đây là quán mà Dật Trung hay đưa cô đến nhất, cô cũng rất thích đến đây đồ ăn ở đây cũng rất ngon. Chủ quán thấy khách quen nên rất niềm nở" Chào hai cháu lại như cũ hả"
"Vâng thưa bà" Cô gật gật đầu cười híp mắt
Dật Trung bật cười "nhìn bộ đang của em người ngoài nhìn vào lại tưởng anh bỏ đói em đấy"
"Người ta hiểu lầm như vậy em sẽ được thêm mấy phần đồ ăn của anh em mừng còn không kịp ấy chứ! " Cô híp mắt giả bộ nham hiểm
"Haha anh rất sẵn lòng nhưng phải coi túi tiền nhà anh có nuôi nổi em không đã"
Hai người ăn xong cũng đã muộn nên vội vàng về nhà. "Em vào nhà trước nhé, hôm nay cảm ơn anh " Cô khách sáo nói
"Không có gì em vào đi anh về đây" Dật Trung mỉm cười
Cô vào nhà thay chiếc giày cao gót đã làm cô đau chân không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. "Ba mẹ con mới về"
Ba Phong, mẹ Kì đang tận hưởng thế giới hai người vừa gật đầu vừa hỏi "phỏng vấn thế nào? "
Cô không muốn ba mẹ lo lắng nên chỉ trả lời qua loa rồi kêu mệt liền về phòng. Cô ngã nhào lên chiếc giường lớn nằm ngủ một mạch đến sáng mai. Không phải heo nhỏ thì là gì
Tiếng chuông điện thoại kéo dài đến hồi cuối cùng mới có người nhấc máy "cho hỏi đây có phải là số của cô Lâm Lệ Thương không ạ? "
"Ưm... Ừm" Cô mơ màng đáp lại
"Tôi là nhân viên của tập đoàn Mặc Thần tôi muốn thông báo cho cô đến làm việc, do tập đoàn cần người xử lý công việc gấp cho nên ngày mai cô có thể đến nhận việc luôn không? "
"Được ạ. cảm ơn anh" Cô mừng sắp rớt nước mắt hét toáng lên
"Ba mẹ con sẽ lấp đầy túi tiền của con trong tương lai"
Hai ông bà Phong đang ngồi dưới phòng khách nghe tiếng con gái thì giật mình duy chỉ có người con trai là đang nhíu mày
"Mẹ.. " Cô chưa kịp khoe thì thấy một cái va li đen, một thân hình quen thuộc đập vào mắt cô liền chạy đến dang hai tay người ngồi lên đùi "Anh trai anh đã về, em nhớ anh lắm " Cô hôn chụt vào má Lâm Trương "anh tưởng em quên anh rồi chứ? " Anh cười
"Làm sao em quên ông anh yêu quý của em được chứ? Sao anh về mà không nói tiếng nào thế ?" Cô trách
"Anh muốn cho cả nhà một điều bất ngờ ấy mà " Nói rồi anh bế cô em gái bé nhỏ lên lầu. Hai vị cha mẹ chỉ biết lắc đầu, lại coi ông bà như không khí rồi
"Phải rồi quà em