Mặc Thần đương nhiên hiểu ý của cô gái nhỏ này nhưng đường đường là chủ tịch của một tập đoàn , anh lại chưa bao giờ đưa áo của mình cho ai nên cũng không biết mở lời như thế nào nên đành ném cho cô cái áo khoác của mình tặng kèm một câu" Cầm giùm tôi" Rồi bỏ đi lấy xe. Còn Lệ Thương cô cũng chỉ biết tròn mắt nhìn theo vị chủ tịch cao ngạo kia. Cô vội khoác áo của anh vì quá lạnh, nếu không bảo vệ thân thể cho tốt thì sẽ không trở thành nhân viên chăm chỉ nhất tập đoàn được" Ôi túi tiền của tôi" Cô than thầm
Mặc Thần lái xe đến, liếc thấy cô gái nhỏ đang khoác chiếc áo của mình khuôn mặt tuấn mĩ thoáng ý cười. Cô thấy vị tổng tài kia không nói sợ anh giận cô vội thanh minh "thời tiết có hơi lạnh tôi không muốn bị ốm nên mới lấy áo khoác của anh mặc, không có ý gì "
Anh vẫn trầm mặc không nói nhưng khoảng 10p sau cô lại nghe thấy chất giọng trầm trầm phát ra" Nếu là áo của người khác cô cũng sẽ mặc, có phải không? "
"Ừm, ừm, đương nhiên là không.. " Lệ Thương nhìn khuôn mặt hoàn mĩ ấy chỉ sợ mình làm gì đắc tội. Anh nghe câu trả lời của cô có chút vui mừng nhưng nghe câu tiếp theo mặt anh lại đen lại, cau có đến sợ người
"..Vì người đàn ông nào thấy tôi lạnh cũng đều nhường áo cho tôi, chẳng hạn như Dật Trung, vừa soái ca lại hiền lành tốt bụng, rất hiểu ý của tôi, đưa tôi đi ăn đồ ngon, không để một ai có thể bắt nạt được tôi... " Cô ngồi thao thảo bất tuyệt muốn nhanh chóng chuyển chủ đề nên chẳng thèm để ý sắc mặt người nghe, Mặc Thần quát "địa chỉ" Làm cô giật mình, mình có nói gì làm anh ta giật mình sao? . Mặc Thần thấy cô ngẩn ngơ thì càng tức giận, ở bên anh mà cô còn nhắc đến người đàn ông khác"xuống xe".
Lệ Thương sợ sệt mau chóng xuống xe, còn chiếc xe kia đã phóng vụt đi từ đời nào. Cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu vừa rồi anh ta tức cái gì thì giật mình, giờ đã khuya anh ta bỏ cô, anh ta thật sự bỏ cô lại đây, cô nhìn xung quanh không một bóng người thì có hơi sợ thầm rủa cả tám đời nhà họ Triệu. Chỗ này cách nhà cô khá xa mà tối muộn nên rất khó bắt xe, đi bộ là cách tốt nhất để về nhà rồi, gặt phải anh ta đúng là xui xẻo. Cô vừa đi vừa đếm bước chân nên cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên
*bộp" Cô đập trúng một bộ ngực rắn rỏi nhưng không kém phần ấm áp." Xin.. Ơ sao lại là anh? Anh chưa về sao" Cô vừa nói vừa xoa xoa trán
"Anh đi mua chút đồ, giờ này em mới về sao, để anh đưa về " Linh Trương quan tâm
"Được ạ, cảm ơn anh " Cô cười hihi nhìn