Lúc sáng sớm khi mới đến, hắn còn cho rằng Viện giám sát đều là dạng túi rượu, giá áo túi cơm không có tác dụng mà vui mừng.
Kết quả vào buổi tối khi rời đi, lại biến thành như thế này.
Nhân tài hội tụ trong Viện giám sát?!A ha ha ha…Trong lòng Diệp Ninh đang cười.
Thế giới này quá hoang đường rồi.
Cười rồi cười lại muốn khóc.
“Bản quan đi đây.
”Diệp Ninh nhất định phải cách bọn họ xa một chút.
Dưới ánh mắt luyến tiếc không nỡ của mọi người, bóng hình Diệp Ninh dần dần đi xa.
“Đại nhân thật sự là quân tử chân chính, nếu như không phải Nho đạo đoạn tuyệt như thế, ta thật sự cảm thấy ngài ấy có thể trở thành thánh nhân!”Ngụy Văn Thông lên tiếng cảm khái.
Hôm nay Diệp Ninh làm nhiều chuyện như thế, nhưng hắn có từng kiêu ngạo không?Không có.
Thậm chí vào một lúc nào đó, biểu cảm của hắn còn có chút bi thương.
Vì sao lại bi thương?Ngụy Văn Thông đoán, là bởi vì ngài ấy cảm thấy bản thân làm còn chưa đủ tốt.
Người giống như đại nhân, nhất định sẽ có tiêu chuẩn đối với bản thân rất cao.
“Nếu như các tướng lĩnh biên quan, có thể có được phẩm chất và quyết tâm giống như đại nhân, cũng không đết mức chiến đấu rồi thất bại, xuốn dốc đến mức bị Yêu Man bắt nạt.
”Ngưu Tiến Hỉ xuất thân trong quân đội, cho dù là quân đội đã làm tổn thương hắn, nhưng hắn vẫn có một chút bận lòng đối với biên quân.
Đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Dù sao nhà của hắn chính là ở biên cảnh.
Đó là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Nhớ đến những hương thân phụ lão vẫn còn đang chịu khổ, trong lòng hắn vừa có chút lo lắng, vừa có chút xấu hổ.
“Chúng ta nên vì Đại Chu có Diệp đại nhân mà cảm thấy vinh hạnh.
”“Cũng nên bởi vì Đại Chu chỉ có một mình Diệp đại nhân mà cảm thấy bi ai.
”Võ Tam Tư không biết lấy từ đâu ra một bình rượu.
Đầu tiên là đổ mấy ngụm rượu và hộp kiếm.
Giống như là phi kiếm của hắn thích uống rượu vậy.
Ngay sau đó mới ngửa cổ, một lần uống cạn.
Hắn không phải là lần đầu tiên uống rượu ở Viện giám sát, nhưng quá khứ là rượu đắng cay khó mà uống, uống rượu chỉ vì sống mơ mơ màng màng.
Nhưng mà bây giờ rượu vào trong bụng, lại không còn là hương vị của rượu.
Uống hết một bình rượu, lại không có một chút sau nào.
Đột nhiên bởi vì câu nói của hắn mà bầu không khí có chút trầm xuống.
“Các vị không cần bi ai, thời điểm bi ai nhất đã qua rồi, ít nhât bây giờ chúng ta có Diệp đại nhân, đi theo bước chân của ngài ấy, tương lai nhất định là ánh sáng ngập tràn, cho dù những người chúng ta đều toàn bộ chết ở trên đường, vậy thì chuyện chúng ta làm cũng là có ý nghĩa, đó gọi là chết cũng có ý nghĩa!” Thái Hướng Cao bị Diệp Ninh đánh một cái hung dữ vào đầu lúc này mới tỉnh lại, hắn giơ tay lên, dõng dạc hùng hồn nói.
“Con đường chúng ta đi là chính xác, cho dù có đầy chông gai, cho dù không nhìn thấy ánh sáng, cho dù