Tiểu cô nương câm điếc lấy ra một nén hương an thần, thắp lên ở bên tai Diệp Ninh.
Như thế khiến cho hắn ngủ sâu hơn.
Bất luận bên ngoài có động tĩnh lớn như thế nào, đều sẽ không kinh động đến hắn.
“Từ trước đến giờ vẫn luôn là ngươi bảo vệ ta.
”“Lần này, đến lượt ta bảo vệ ngươi rồi!”“Ngủ đi, khi tỉnh dậy, lại là một ngày mới!”Tiểu cô nương câm điếc lấy kiếm phù Diệp Ninh đưa cho nàng, nhét lại vào trong túi của Diệp Ninh, sau đó nàng đi ra ngoài.
Nàng đứng ở trước cửa, dung nhập thành một khối với bóng tối.
Nếu như có có người từng gặp nàng nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn kinh thất sắc.
Bởi vì tiểu cô nương câm điếc không hề biểu hiện ra bất kỳ vẻ nhút nhát, nhát gan như thường ngày.
Nàng càng giống như một sát thủ hơn.
Trên người toát ra một cỗ ý lạnh, trong đôi mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.
“Tay của ngươi, phải viết ra bài thơ đẹp nhất thiên hạ, loại giết người này, sẽ làm bẩn bàn tay của ngươi, vậy thì hãy để ta là cho ngươi đi!”Tiểu cô nương câm điếc lẩm bẩm một mình.
Nửa canh giờ sau.
Một cỗ sát khí nhỏ bé, từ bên ngoài cửa truyền vào.
Đến rồi!Đôi mắt của tiểu cô nương câm điếc lạnh lùng…Nguy hiểm đang đến gần.
Tiểu cô nương câm điếc đứng canh ở cửa, giống như một bóng người mỏng manh, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.
Nhưng trong đôi mắt của nàng, lại vẫn luôn nhìn chằm chằm một phương hướng.
Một âm thanh sột soạt truyền đến.
Có người đang đến.
Nhưng bước chân rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống là một người.
Không lâu sau, ở cổng vòm của viện tử, xuất hiện một đạo bóng người.
Ừm?Trong mắt tiểu cô nương câm điếc lướt qua một tia kinh nghi.
“Cắt giấy làm binh?”Người đến không phải là người sống.
Mà là một người giấy.
Dáng người không cao, vác theo một cây đao lớn bằng giấy, cứ quang minh chính đại như thế vòng từ cổng sân đi vào.
Cũng khó trách bước chân của hắn nhẹ như thế.
Người giấy đi đường, có thể có động tĩnh lớn bao nhiêu?Cắt giấy làm binh, là một loại pháp thuật bình thường, không tính là cao thâm.
Gần như trong chớp mắt tiểu cô nương câm điếc đã đoán ra được ý của sát thủ.
Hắn phái người giấy đến đây, chính là vì để thăm dò.
“Ngươi cũng là rất thận trọng.
”Tiểu cô nương câm điếc lật bàn tay lên, một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Đây là pháp kiếm được cất giấu ở trong pháp khí.
Vốn dĩ không phải để nàng sử dụng.
Vì để cho nàng có thể bảo vệ Diệp Ninh tốt hơn, Tiêu Thiển Thiển mới đặc biệt ban nó cho nàng.
Có pháp kiếm này ở đây, thực lực của tiểu cô nương câm điếc đâu chỉ có cao hơn ba phần?Nàng đâm một kiếm qua đó.
Người giấy thấp thấp đó cũng rất thần kỳ, sau khi cảm giác được nguy hiểm, đón gió bay lên, nhất thời trở nên cao giống như người bình thường.
Đại đao trong tay cũng lóe lên ánh sáng giống như kim loại.
“Ừm!”Hắn cầm đại đao, đi lên phía trước.
Xét từ phương diện lực đạo, không thua gì võ giả nhất phẩm.
Tiểu cô nương câm điếc bình tĩnh ứng đối.
Chiến đấu không