Quyết định này vô cùng lớn mật.
Thậm chí có thể nói là hấp tấp.
Bởi vì nàng thân là Đế Vương, đương nhiên phải cân nhắc lợi ích quốc gia, tình cảm cá nhân lẽ ra không nên được phóng lớn.
Nhưng mà Cơ Minh Nguyệt lại nhất định cứ quyết định như thế.
Cảm tình của nàng, đã thắng lý tính.
Trong suy nghĩ của nàng, nếu như nàng đến cả người trung nghĩa như Diệp khanh cũng không bảo vệ được, vậy thì hoàng vị này ngồi còn có ý nghĩa gì nữa?“Đúng là thơ hay.
”Tào Mãnh thấp giọng nhắc lại hai câu, kính nể nhìn Diệp Ninh.
Hắn cầm trường kiếm ở trong tay, cất trở lại vào vỏ kiếm, rồi trở về vị trí của mình, nhắm hai mắt lại.
Chuyện ngày hôm nay, hắn không có ý định tham dự nữa.
Tiên môn cùng nhau chia cắt Đại Chu, đây là thế cục chung.
Nhưng cũng không đại biểu nội bộ tiên môn, không có tranh đấu.
Trên thực tế giữa sáu vương,cũng có rất nhiều hiềm khích với nhau, biên giới cũng có nhiều xung đột.
Vũ Hóa Môn muốn nâng đỡ nước thứ bảy vào cuộc, lúc đầu không liên quan lớn đến bọn hắn, bởi vì phía sau sáu nước của bọn họ, đều có tiên môn làm chỗ dực của riêng mình.
Vì thế giúp đỡ Vũ Hóa Môn, cũng chỉ là vì suy nghĩ cho đại cục mà thôi.
Mà bây giờ, chuyện hắn nên làm cũng đã làm rồi, nên nói cũng đã nói rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến hắn.
Đó là chuyện của Vũ Hóa Môn, nên để cho Vũ Hóa Môn tự mình giải quyết.
“Kiếm của Tào mỗ, thật sự không đành lòng giết nghĩa sĩ!”Ánh mắt nhắm chặt, nhưng trong lòng phức tạp.
Hôm nay quen biết được anh hùng chân chính, thoải mái!Ở trong sáu nước, Ngụy quốc có quốc lực mạnh nhất, địa vị của Ngụy Vương cũng cao nhất.
Các vương khác thấy hắn lui ra, cũng đều mượn sườn núi xuống dốc, không cần phải nhiều lời nữa.
Dù sao bọn họ cũng từng cố gắng, xem như cũng đã có câu giải thích với Vũ Hóa Môn, chuyện này có thành hay không cũng không thể hoàn toàn dựa vào bọn họ đúng không?Huống chi ở sâu trong lòng của bọn họ, cũng chưa hẳn tình nguyện nhìn thấy nước thứ bảy xuất hiện.
Nhiều thêm một nước, cũng chính là có thêm một đối thủ cạnh tranh.
Văn võ bá quan trầm mặc.
Sáu vương ngậm miệng không nói lời nào.
Diệp Ninh trực tiếp mơ hồ.
“Chuyện gì vậy?”.
Hắn nháy mắt.
Trong lòng không hiểu.
Không phải chứ, những người làm đại quan như các ngươi, đều óc đều có bệnh đúng không?Ta đã cố hết sức chèn ép các ngươi, biểu hiện phách lối như thế, thế mà ngươi không cầm kiếm chém ta?Thế này mà ngươi cũng có thể nhịn!?Rốt cuộc là ta có vấn đề, hay là các ngươi có vấn đề?Cả người Diệp Ninh mơ hồ, không có như thế này mà, cả sảnh đường này, không có người nào có thể giết hắn đúng không?Không đúng!Còn có một người!Hắn nghĩ đến Hạ Nguyên Nhất.
Cũng đúng, văn võ bá quan vốn dĩ chính là một đám côn trùng cúi đầu, không làm được gì.
Mặc dù sáu vương ngông cuồng, nhưng ngoài mặt sáu nước vẫn là phục tùng Đại Chu, đương nhiên nếu trực tiếp xé rách mặt với nhau