Đám người liên tục cười lạnh.
Bọn họ giống như là sợ Diệp Ninh không phát hiện ra được ác ý của bọn họ vậy, còn cố ý đi một vòng bên người Diệp Ninh, sau đó mới rời đi.
“Đám tiểu nhân này là ai vậy?”Diệp Ninh rất muốn hỏi một chút, ta quen biết các ngươi sao?Nếu như không quen biết, lắc lư ở trước mặt ta làm cái gì.
Còn có tên hôn quân kia nữa, đang êm đẹp thăng quan cái gì cho hắn chứ.
“Đều là một đám tiểu nhân vô sỉ nịnh bợ tiên môn mà thôi, đại nhân không cần so đo với bọn họ.
”Đám người tản đi, Lưu Cẩn đi đến.
“Muốn nịnh bợ tiên môn, vì thế nhằm vào ta?”Diệp Ninh hiểu rồi.
“Đúng vậy, ai cũng biết đại nhân là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tiên môn, sớm muộn gì Vũ Hóa Môn cung sẽ không bỏ qua cho đại nhân… Mà đám người này, bọn họ muốn bám vào tiên môn, nhưng bản thân lại không đủ tư cách, thế là cố ý bày ra một bộ tư thái hùng hổ dọa người, chính là hi vọng biểu diễn của mình, có thể được tiên nhân nhìn thấy, cho bọn họ một cơ hội làm chó.
”Lưu Cẩn khinh thường nói.
Hắn là một thái giám phải trái phân biệt rõ ràng, mặc dù có chút nhát gan, không dám chỉ trích tận mặt, nhưng ở phía sau nói một chút thì lại là vấn đề không lớn.
Diệp Ninh sờ sờ cái mũi, không chỉ không tức giận, ngược lại có chút vui mừng.
.
“Nói như thế thì, ta ở trên triều đình có không ít kẻ địch đúng không?”Có kẻ địch mới tốt.
Có kẻ địch mới có nguy hiểm tính mạng, có nguy hiểm tính mạng ta mới có thể chết.
“Đúng thế, tình cảnh của đại nhân không lạc quan, bên trên triều đình, gian thần đương đạo, loại kẻ sĩ chính nghĩa như đại nhân, nhất định sẽ bị bọn họ kiêng kỵ, ta khuyên đại nhân, ngày sau làm việc, vẫn là cẩn thận mới tốt.
”Lưu Cẩn lo lắng nói.
“Đặc biệt là, bệ hạ còn cắt cử đại nhân đi Viện giám sát nhậm chức, đây đúng thật là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.
”Nghe thế, Diệp Ninh vàng thêm hứng thú tràn đầy.
“Ngươi nói Viện giám sát, rốt cuộc là lai lịch gì?”Lưu Cẩn có chút bất ngờ, thế mà Diệp Ninh lại “tiểu bạch” đối với quan trường như thế.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà là kiên nhẫn giải thích.
Thông qua lời giải thích của hắn, cuối cùng Diệp Ninh cũng hiểu rốt cuộc chức vị của mình là cái thứ gì.
Đầu tiên là Ngự Sử, ở trong rất nhiều triều đại của Hoa Hạ, cũng đều có chức vị này.
Theo sự lý giải của Diệp Ninh, Ngự Sử là chức quan có tính chất chuyên môn làm giám sát, phụ trách giám sát quan lại triều đình, cũng phụ trách giám sát lời nói hành động của quân vương… Nói đơn giản một chút, chính là người hay mắng.
Thấy ai phạm sai lầm thì sẽ mắng người đó.
Công việc của Ngự Sử chính là mắng người.
Mà Ngự Sử Viện giám sát, lại hoàn toàn không phải đơn giản như thế.
Vào triều thời kỳ