Thái Hướng Cao đập tay vào trán, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh.
“Ta nhớ ra rồi!”“Ngụy Văn Thông, Ngưu Tiến Hỉ…”“Đây chính là hai nhân vật truyền kỳ…”Thái Hướng Cao rất chấn động.
Hắn nghĩ đến hai nhân vật kia, đều có thể gọi là truyền kỳ.
Nhiều năm trước đó đã từng danh chấn một thời, bởi vì ngày còn nhỏ hắn tương đối sùng bái nhân vật anh hùng, cho nên mới có nhiều chú ý.
Đến mức bây giờ vừa mới nghe được tên người, lập tức hắn đã cảm thấy quen thuộc.
“Chỉ là hai người mà ta biết kia, thật sự là bọn họ sao?”Thái Hướng Cao tự lẩm bẩm.
Trong trí nhớ của hắn, hai người kia đều là nhân vật anh hùng.
Nhưng mà nhìn Ngưu Tiến Hỉ, vừa đen lại béo, dáng vẻ cũng xấu, ở đâu có chí khí anh hùng?Đương nhiên, trông mặt mà bắt hình dong là không đúng.
Cái này không thể nói rõ được vấn đề gì.
Nhưng mà Ngụy Văn Thông thì sao?Cả người hắn mùi rượu, râu ria xồm xàm, còn ức hiếp bách tính.
Điều này hoàn toàn không hợp với hai người ở trong trí nhớ của hắn.
Thái Hướng Cao hoài nghi, đây có thể là hai người trùng họ trùng tên.
Nhưng ở trên đời này rất khó có chuyện trùng hợp như thế, một người trùng họ trùng tên thì cũng thôi đi, vì sao hai người lại có thể cùng như thế?Trong lòng của hắn thật sự rất hiếu kỳ, định tìm người hỏi một chút.
Người hắn tìm chính là lão đầu kỳ quái nói chuyện âm dương quái khí kia.
“Vị đại nhân này, ta có việc thỉnh giáo.
”Lão đầu kỳ quái tay lúc nào cũng không rời chiếc hộp đen, một tay giơ lên, một tay khác lại chắp tay lưng, thản nhiên nói.
“Nói đi.
”Thái Hướng Cao chỉ chỉ hai vị ở phía trước, do dự nói.
“Hai vị này, một người tên là Ngưu Tiến Hỉ, một người tên là Ngụy Văn Thông?”Lão đầu kỳ quái liếc mắt nhìn hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”Thái Hướng Cao đè thấp giọng hỏi.
“Trong ấn tượng của ta, có hai nhân vật lợi hại, cũng là cái tên này.
”Lập tức lão đầu kỳ quái hiểu rõ.
Hắn nhìn hai người một chút, sau đó cười một tiếng quái dị, nói.
“Người ngươi nói có phải là Ngụy Văn Thông người đứng đầu Giang Nam, và Ngưu Tiến Hỉ biên quân tây bắc một đấu một vạn?”Thái Hướng Cao gạt đầu.
Chính là hai nhân vật này.
Đầu tiên nói Ngụy Văn Thông, thuở nhỏ chính là một kỳ tài võ đạo.
Năm đó Đại Chu Thái Tổ võ đạo thông thần, sau khi đăng cơ tuyên võ thiên hạ, đích thân hạ bút sáng tác “Võ Kinh”, truyền khắp dân gian.
Thứ Ngụy Văn Thông tu luyện chính là Võ Kinh, vào năm mười lăm tuổi, đã sớm quét ngang người đồng lứa ở Giang Nam, bởi vì một tay đao cực nhanh, nên người giang hồ tặng hắn một danh hiệu: Truy Mệnh Đao.
Nếu như một lòng nghiên cứu võ đạo, Ngụy Văn Thông nhất định sẽ có một thành tựu không tầm thường.
Nhưng hắn lại vào năm mười tám tuổi, dấn thân vào nha môn, gia nhập triều đình Đại Chu.
Quyết định này, khiến cho người khác khó