Sáu giờ sáng hôm sau, dưới ảnh hưởng của tiếng chuông đồng hồ, Ngô Thiên Quảng đúng giờ tỉnh lại. Mở mắt ra thì có chút choáng váng. Gian phòng xa lạ, hoàn cảnh xa lạ. Lại vừa nhìn xuống người trong ngực. Không sai, là trong lồng ngực, mặt Cố Tiểu Đông tựa ở trước ngực cậu, một chân kẹp ở giữa hai chân cậu, tay của mình thì khoát lên trên eo người ta, dưới tay là đường cong tuyệt mỹ, thậm chí cậu có thể cảm giác được cái mông kia đang vểnh cao... sắc mặt Cố Tiểu Đông hồng hào, không giống ban ngày trắng như tuyết như vậy, mà là toả ra một tầng hồng phấn nhàn nhạt ngất ngây bên trong giấc ngủ, phối hợp với làn hô hấp nhẹ, môi hồng hào đẹp đẽ hơi cong lên. Đường nét cằm duyên dáng, hầu kết tinh xảo, một mảng nhỏ da thịt trắng giống như sứ, tinh tế tỉ mỉ ẩn bên trong cổ áo ngủ... Ngô Thiên Quảng nhìn một trận này tới thay lòng đổi dạ, trong đầu không biết làm sao đã nghĩ đến câu cái tên lưu manh kia ngày hôm qua nói.
Hắn ở trên giường làm cho ngươi thoải mái sao?
Trong đầu "Vù" một tiếng, phía dưới liền cứng lên .
Cậu nhắm mắt lại, trong lòng mắng chính mình một tiếng cầm thú, không dám nằm tiếp, tận lực thả nhẹ động tác đứng dậy. Thế nhưng bởi vì hai người quấn quá sát nhau, cho nên vẫn làm Cố Tiểu Đông tỉnh lại. Anh không có mở mắt, chỉ là mí mắt giật giật, chỉ theo bản năng mà mở miệng, âm thanh lười biếng khàn khàn, "Tiểu Tây, mấy giờ rồi?"
Ngô Thiên Quảng sửng sốt một chút, mới ý thức được anh coi mình thành Cố Tiểu Tây . Hai đêm kia bọn họ ở trong ký túc xá, anh cùng Tiểu Tây, cũng là ngủ như thế sao?
"Anh, thời gian còn sớm, anh cứ ngủ tiếp đi ." Tận lực thả nhẹ âm thanh. Lúc này cậu đã biết tại sao buổi sáng hôm đó Cố Tiểu Tây lại dùng thanh âm ôn nhu như vậy nói chuyện. Hiện tại chính cậu cũng không tự chủ bắt đầu nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ .
"A." Cố Tiểu Đông thật sự không muốn tỉnh, trở mình, mang theo hoàn toàn tín nhiệm, lại mơ màng ngủ.
Ngô Thiên Quảng ngơ ngác mà nhìn. Cậu đột nhiên cảm thấy, nếu như mỗi sáng sớm, có thể ở trong một gian nhà nhỏ như vậy, ôm lấy một người tỉnh lại như bây giờ, một đời như thế, còn cầu mong gì hơn?
Nói như vậy, không chỉ là ôm ấp, còn có thể càng muốn nhiều hơn nữa...
Cảm giác được thình thịch nhịp đập phía dưới thoát khỏi sự khống chế, cậu mau mau ngừng suy nghĩ mới trỗi dậy trong đầu, đứng dậy tiến vào phòng tắm. Qua loa rửa mặt xong xuôi, liền giống như chạy trốn muốn hướng ra bên ngoài. Đột nhiên nhớ tới, chính mình không có chìa khoá, đóng cửa rồi liền không vào được , trừ phi đem người bên trong đánh thức... Đang do dự không quyết định được, thì nhìn thấy chỗ dễ thấy nhất trên bàn có đặt một chiếc chìa khóa cùng một tấm thẻ ăn cơm.
... Làm sao anh có thể săn sóc được như thế a.
Lúc Cố Tiểu Đông tỉnh lại, đã là hơn bảy giờ . Do run sợ trong lòng một buổi trưa ngày hôm qua, buổi tối lại ngủ trễ nên dẫn đến ngủ quên tận bây giờ . Trong phòng không có ai, bên ngoài có thanh âm huyên náo. Anh đứng dậy đi ra ngoài nhìn, Ngô Thiên Quảng đang ở phòng bếp làm bữa sáng.
"Anh tỉnh rồi? Em mua chút đồ , lại đây ăn đi!" Ngô Thiên Quảng ngẩng đầu liếc anh một cái, nói xong mau mau cúi đầu, nhất thời không có hành động khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiểu Đông tiến vào phòng tắm rửa mặt, một mặt hỏi vết thương trên người cậu, dặn cậu nếu như nơi nào không thoải mái thì nhất định phải đi bệnh viện.
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm. Ngô Thiên Quảng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, khẩu vấn tâm, tâm khống đan điền, như muốn nhập định. Cố Tiểu Đông mở miệng: "Tiểu Ngô, có phải ngày hôm nay em chuẩn bị trở về ? Mấy giờ thì xe đến đón?"
(*)khẩu vấn tâm, tâm khống đan điền, muốn nhập định: tự hỏi trong lòng, lòng thì không chế đan điền ( nơi bụng dưới, dưới cái rốn 3-4 phân), muốn nhập định tức là muốn thanh tịnh, chìm trong thế giới của chính mình :>> Khả để nguyên cho hay
Vị Phật gia đệ tử chuyên tâm trong tu hành mới lên cấp lúc này mới nhớ đến chính sự, liền mau mau hoàn tục: "Mười giờ sáng. Anh, em đi rồi, một mình anh có thể ổn được không? Cái tên họ Mạnh kia có thể lại tới tìm anh gây phiền phức hay không?"
"Hẳn là sẽ không đi, hắn không biết anh ở chỗ nào." Kỳ thực trong lòng Cố Tiểu Đông cũng không chắc chắn. Mấy ngày nay bản thân quá mức cẩn thận, đều không ra khỏi cửa lớn của phòng nghiên cứu, xem như là trốn một trận.
"Anh , nếu không em ở lại cùng anh mấy ngày được chứ?" Trời đất chứng giám, cậu nói lời này là thật sự không tư tâm gì đâu.
"Như vậy sao được. phía bên trên bộ đội cũng sẽ không cho em nghỉ phép quá hạn. Trở về đi thôi, anh sẽ không có chuyện gì."
"Có thể là em đi như thế rồi, nhưng em lại không cách nào bàn giao cùng Tiểu Tây vụ này a!" nếu như Tiểu Tây biết chuyện này, nhất định sẽ không ngừng không nghỉ chạy tới đây đi?
"Bàn giao cái gì? Không phải là nói không cần nói cho hắn sao."
(*)bàn giao: Khả nghĩ là giao lại chuyện của Đông cho Tây, nói cách khác là Ngô đem mọi chuyện đẩy sang hết cho Tây với lại báo cáo nữa.
Đang nói, chuông cửa vang lên. Vào thời gian này sẽ không có ai đến. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến một cái tên: Mạnh Lập Quân?