Vì tinh thần sảng khoái, Cố Tiểu Đông ngủ thẳng đến ba giờ chiều. Trong phòng không có ai , cũng không biết bọn họ đi từ khi nào. Dọn dẹp xong lại phòng một chút, dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Tây tìm tới siêu thị, mua kim chỉ. Lại nghĩ đến quần áo trong của hắn mặc đều cũ rồi, liền mua thêm vài bộ mới. Ngoài đồ dùng hằng ngày em trai dùng, anh đều mua thêm một đống linh tinh này nọ mới mang theo trở về. Ngồi ở trên giường, xe chỉ luồn kim, anh bắt đầu may quần cho Cố Tiểu Tây.
Vừa đến năm giờ, bốn người trở về . Ngoại trừ Cố Tiểu Tây ra, hình ảnh anh trai lớn Cố đem kim chỉ làm thuần thục trong tay giống một người mẹ hiền, khiến mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người .
Vương Hồng Binh đứng ở cửa thổi tiếng huýt sáo: "Anh trai, không ngờ anh còn có tay nghề này a?" Đi tới khoảng cách gần một chút tiện thể quan sát.
Trương Hành lấy cái quần đã may tốt nhìn một cái, "Hiện tại mấy cô gái cũng không còn làm cái này nữa, nhìn mẹ mình liền biết."
"Mẹ của mình cũng không." Ngô Thiên Quảng cũng lại đây vây xem.
Cố Tiểu Đông cười híp mắt, "Anh là học được từ mẹ anh. Ha ha, kỳ thực mấy cái này anh cũng không ngại. Quần áo các em có chỗ nào bị hư hay không, đưa lại đây anh may giúp cho ?"
"Em có em có!" Vương Hồng Binh tích cực nhất."Ngày hôm qua em lấy đồng phục huấn luyện, có chỗ lớn bị rách, em còn đang lo đến mức không đi tắm rửa được luôn đây." Một mặt đi tìm trong ngăn tủ. Hai người khác cũng đi tìm trong ngăn tủ, chỉ hận không có quần áo bị hư. Ngô Thiên Quảng hận không thể xé ra hai cái. Trong lúc nhất thời, mỗi cái đồng phục bị lủng đưa đến trước mặt anh trai. Nháy mắt, Cố Tiểu Đông cảm giác mình như có thêm mấy đứa em trai, hơn nữa đều là loại cỡ lớn kia, rất có cảm giác thành công a. ( hơn nữa đều là loại cỡ lớn kia =)) trong sáng đó, đừng nghĩ bậy quá nhiều )
Đám em trai mới mẻ biểu thị muốn mời anh ăn cơm tối, cho anh lớn Cố một bữa no nê. Cố Tiểu Đông không chối từ. Trong bữa tiệc, lấy cớ đi phòng vệ sinh, lặng lẽ đến quầy tiếp tân thanh toán trước.
Bữa cơm này ngoại trừ Cố Tiểu Đông, mọi người đều uống một chút rượu, nhưng không dám uống nhiều. Cố Tiểu Đông ra lệnh một tiếng, mọi người đều là bộ dáng anh trai nói gì nghe nấy, đến lúc dừng mới thôi.
Cơm nước xong trở lại ký túc xá, Cố Tiểu Tây liền phát hiện mặt anh trai có chút hồng.
" Anh, có phải là anh bị dị ứng không?"
"A, cái cổ có chút ngứa. Khả năng có chút bị dị ứng rồi."
"Em xem một chút... Ai nha, là bệnh sởi nổi lên đốm hồng. Anh có mang thuốc theo không?"
"Không có. Không cần, cũng không nghiêm trọng lắm."
"Không được, khẳng định buổi tối ngủ không được, ngày mai sẽ bị nghiêm trọng hơn. Để em đi mua thuốc."
"Có xa hay không? Anh đi theo em."
"Không cần, bằng khoảng thời gian em đi tới phòng vệ sinh thôi."
"Biết thuốc gì sao?"
"Biết."
"Mua một ít là được."
"Biết rồi."
Cố Tiểu Tây ra cửa. Vương Hồng Binh vừa nhìn thấy liền biết cơ hội tới ! Thật vất vả lắm Cố Tiểu Tây mới không ở bên để anh trai một mình thế này, lập tức dành thời gian tiến lên dò hỏi tình báo.
"Anh, anh cũng không uống rượu a, làm sao bị dị ứng cơ chứ?" Trước tiên liền đánh tiếng hỏi thăm cái đã.
"Ừm, là do dị ứng với ánh mặt trời ban ngày."
Dị ứng với.... ánh mặt trời ban ngày. Mỹ nhân quả nhiên yếu đuối a, mặt trời đều có thể làm cho bị bệnh nha.
"Anh, tại sao anh cùng Tiểu Tây lớn lên không hề giống nhau a?" Nói sang chuyện khác.
"Ừm, em ấy giống cha, anh giống mẹ."
"Anh là con lai sao? Màu mắt của anh không phải màu đen."
"A, có một chút đi."
"Tại sao Tiểu Tây một điểm cũng không giống anh a?"
"Chúng ta không phải chung một cha."
"Ồ..." Có chút lúng túng . Việc nhà người ta, cũng không tiện hỏi thăm nhiều được.
"Tình cảm của anh với Tiểu Tây vẫn tốt như thế sao ?"
"Ừm, cùng nhau lớn lên mà."
"Anh có bạn gái chưa?"
"Không có."
"Ai, anh như vậy, người nào mới xứng với anh a." Xuất phát từ nội tâm bùi ngùi, Trương Hành ở một bên cảm thán.
"Nào có, anh cũng không có gì đặc biệt ." Ân, ngoại trừ đặc biệt đẹp đẽ. Ngô Thiên Quảng ở trong lòng nói chen vào.
"Anh biết không, " Vương Hồng Binh quyết định thả đại chiêu, hạ thấp giọng giả vờ thần bí, " Nơi này của chúng ta có một nữ binh xinh đẹp rất thích Tiểu Tây."
"Ồ..." Cố Tiểu Đông kéo dài âm