Đến khi Tiêu Lượng Hàng tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trên sô pha ở nhà tại Tân Thành. Phan Ngải lo lắng nhìn cậu, Phan Dao cũng đang đứng cạnh đó.
Vừa thấy Tiêu Lượng Hàng mở mắt, Phan Ngải liền thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh."
Tiêu Lượng Hàng nhớ đến cuộc chiến trong bụng cá voi với Long vương và tiếng hét kinh thiên động địa vào phút cuối, vội vàng hỏi: "Mọi người sao rồi?"
Phan Ngải đáp: "Không sao."
Hoá ra lúc đó Long vương tức giận đến mức suýt lộ ra chân thân Thanh long, may mà Phan Dao đến kịp... Long vương là fan của Phan Dao, trước nay rất thích nghe nhạc rock n roll của ông, thế là nể mặt Phan Dao nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Đương nhiên, kính râm của Phan Ngải cũng chẳng đòi được.
"Xin lỗi, tui lỗ mãng quá." Vẻ mặt Phan Ngải rất chi hổ thẹn.
Cậu ỷ vào việc mình có thiên phú kỳ tài, pháp lực cao cường mà từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng đấu đá lung tung không sợ trời chẳng sợ đất, lần này cũng không thèm suy nghĩ thấu đáo đã xung đột chính diện với Long vương, không ngờ cuối cùng lại liên luỵ cả Tiêu Lượng Hàng.
Phan Ngải nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lượng Hàng, không dám nghĩ đến trường hợp nếu Phan Dao tới không kịp, Long vương hiện ra chân thân thì sự việc sẽ còn phát triển đến bước nào nữa.
Đây là lần đầu tiên Phan Ngải có cảm giác sợ mất một người.
Tiêu Lượng Hàng nhìn vẻ mặt uể oải của Phan Ngải, nghĩ là cậu không lấy lại được kính râm nên khổ tâm, thế là vươn tay xoa xoa đầu cậu.
Phan Ngải thấy Tiêu Lượng Hàng đưa tay tới, lập tức nhú ra hai cái tai gấu.
Tiêu Lượng Hàng nhéo nhéo lỗ tay đầy lông, im lặng một lát, cuối cùng thổ lộ lời trong lòng: "Phan Ngải, nếu cậu không tìm được kính râm, tôi thật sự có thể chăm sóc cậu cả đời mà..."
Phan Dao nghe vậy ánh mắt hơi động, nhìn bộ dáng ăn ý của hai người họ, cuối cùng hiểu ra điều gì đó.
"Đúng rồi Phan Ngải ơi, tôi bắt được một con cá dưới Long cung." Tiêu Lượng Hàng chợt nhớ ra con cá đen nhỏ kỳ lạ xuất hiện trong hàng cung của Long vương.
"À, tui nhốt nó lại rồi." Phan Ngải đáp.
"Hở?" Tiêu Lượng Hàng nhìn theo hướng tay Phan Ngải chỉ, thấy con cá đó đang bị nhốt trong một chai nước suối, nắp chai đóng chặt.
"Chậc, cậu hơi ác đấy."
"Không ác tí nào." Phan Ngải lạnh lùng cầm chai qua: "Con cá này chính là tiểu Thái tử Long cung, Ngao Hộ."
"Vãi!" Tiểu Lượng Hàng đã không còn sức cứu lại tam quan của mình nữa rồi.
Tiêu chuẩn của các cậu hơi thấp phải không, động vật gì cũng làm yêu quái được hả.
Đây là Thái tử rồng trong truyền thuyết đó ư.
Tiêu Lượng Hàng còn chưa tự vấn trong lòng xong, con cá vàng kia đã bắt đầu uốn eo xoay vòng, tức giận nói: "Gấu trúc tinh mau thả bổn thái tử ra, phụ vương ta sẽ không tha cho ngươi!"
Tiêu Lượng Hàng: ...
Là một con cá, cậu không nên tuỳ tiện mở miệng nói tiếng người biết chưa hả. Dù giờ là ban ngày nhưng một người phàm như tôi thấy cảnh ấy cũng biết sợ đấy.
Rõ là so với Phan Ngải, tính tình Phan Dao ôn hoà hơn nhiều. Phan Dao cười híp mắt nói với cái chai: "Tiểu Thái tử, ngài trả kính râm cho Phan Ngải, ta sẽ giải bùa chú trên chai ra để ngài trở về Long cung, vậy được không?"
Tròng mắt cá vàng đảo đảo: "Không thèm, mãi ta mới tìm được một cái kính râm thích hợp, trở thành một chú cá rồng anh tuấn, sao mà trả lại cho các ngươi được."
Phan Dao khịt mũi: "Vậy ngài cứ ở trong bình này đến mốc người luôn đi."
"Ngươi dám! Bổn cung đường đường là Long Thái tử..." Cá vàng bơi quanh chai quạc quạc liên tục, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị Phan Ngải vứt sang một bên.
Tiêu Lượng Hàng kết luận... vị Thái tử này là một vị con ông cháu cha được người nhà dung túng.
Phan Dao thấy sự việc thành ra vậy, phủi tay bảo: "Mấy đứa trông Ngao Hộ cho kỹ, Long vương phát hiện ra không thấy Thái tử của ông ta đâu thì tự khắc sẽ mang kính râm tới đổi. Hai ngày tới chú có buổi biểu diễn, phải đi đây."
Hai mắt Tiêu Lượng Hàng toả sáng: "Cháu có thể đến concert của chú được không? Cháu chưa từng được tham gia concert của siêu sao!"
Phan Dao cười cười, ẩn ý nói: "Cháu là bạn Phan Ngải, tất nhiên là được rồi."
Tiếc là cuối cùng Tiêu Lượng Hàng vẫn không đi được, vì Phan Dao đi chưa bao lâu thì cậu đổ bệnh.
"Quái ghê, sao đang yên đang lành lại ốm không biết." Tiêu Lượng Hàng đắp chăn rất dày, suy yếu bảo Phan Ngải.
Bây giờ là tháng sáu, người người nhà nhà vẫn đang mở điều hoà mà Tiêu Lượng Hàng lại lạnh đến mức đắp hai cái chăn to vẫn run hết cả người.
"Lạnh quá." Tiêu Lượng Hàng run rẩy.
Phan Ngải mơ hồ cảm thấy việc Tiêu Lượng Hàng đổ bệnh chắc chắn có liên quan đến Long cung, nhưng cũng không thể khẳng định ngay.
"Tui đi rót cho cậu ly nước nóng." Phan Ngải ra khỏi phòng rồi đến thẳng chỗ đặt chai nước suối của Ngao Hộ. Cậu lắc mạnh chai, khiến chú cá đang ngủ trong ấy choáng hết cả đầu.
"Gấu trúc tinh, ngươi dám vô lễ với bổn cung!" Ngao Hộ tức giận ồn ào lên án.
Phan Ngải lại chẳng để ý đến việc ấy: "Tiêu Lượng Hàng bị làm sao?"
"Hehe." Ngao Hộ thấy đôi mày nhíu chặt của Phan Ngải, đắc ý nói: "Sợ rồi phải không, hắn bị long khí của phụ vương ta ảnh hưởng, trừ đan dược trong Long cung thì không ai có thể chữa khỏi. Ngươi dám vô lễ với ta, ta sẽ bảo phụ vương cho ngươi đi... Á!"
Ngao Hộ còn chưa dứt lời đã bị Phan Ngải ném sang một lên.
Phan Ngải rót nước ấm đi vào phòng, sờ trán Tiêu Lượng Hàng: "Đừng lo lắng, cậu sẽ mau khoẻ thôi."
"Tôi không lo." Tiêu Lượng Hàng kéo chăn. "Tôi lạnh."
Phan Ngải nhìn hai cái chăn dày trên giường, nhíu mày: "Nhưng nhà hết chăn mất rồi."
Hơn nữa nếu đắp thêm, có khi Tiêu Lượng Hàng sẽ chết ngộp trước khi cảm thấy ấm.
"Không cần chăn." Như nghĩ tới gì đó, ánh mắt Tiêu Lượng Hàng nhìn Phan Ngải sáng rực lên.
"Cậu muốn làm gì?" Đột nhiên Phan Ngải có dự cảm không ổn.
Tiêu Lượng Hàng: "... Nếu bị người ta biết nhà mình có động vật quý hiếm cấp quốc gia, tôi sẽ bị bắt đầu tiên đó."
Phan Ngải suy nghĩ một chút nghĩ cũng đúng, do vậy chần chừ chui vào chăn.
Tiêu Lượng Hàng nghĩ thầm, Phan