Edit: Lune
Hà Thế Văn làm việc rất nhanh chóng, sau khi ký hợp đồng xong, ông đã gọi đến một bệnh viện gần đó để đặt lịch hẹn khám sức khỏe nhận giấy chứng nhận vào buổi chiều thay Bùi Thanh Nguyên.
Hơn nữa còn nhét tiền đi khám sức khỏe cho Bùi Thanh Nguyên rồi đẩy hắn ra khỏi cửa, giục hắn nhanh đến bệnh viện như thể sợ hắn từ chối.
"Khám sức khỏe xong thì về nhà nghỉ ngơi đi nhé, mai Chủ Nhật thì tới làm, đến lúc có giấy chứng nhận thì photo một bản đưa cho chú là được."
Hà Thế Văn dặn dò xong, đứng trong cửa hàng vẫy tay với hắn: "Mai gặp nhé, Tiểu Bùi!"
Sau đó ông quay đầu vội vàng vào chào hỏi khách hàng.
Việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt, hiện tại chỉ có hai người là thợ làm bánh và ông chủ Hà Thế Văn.
Ngày thường còn tạm nhưng đến ngày lễ thì cực kỳ bận rộn, cho nên ông mới muốn tuyển người làm thêm vào ngày cuối tuần, khi ấy có thể giúp thợ làm bánh hoặc đón khách hay làm thu ngân thay ông.
Công việc này không nặng nhọc, tiền lương theo giờ cũng rất hợp lý.
Vốn dĩ Hà Thế Văn đã tuyển được người từ trước đó, thế nhưng nhớ đến cậu học sinh cấp 3 thường xuyên nấn ná đứng ngoài cửa hàng vào mỗi tối hôm nọ, chẳng hiểu sao ông lại từ chối hết những người đến nộp đơn kia.
Cũng may là cậu học sinh cấp 3 ấy thực sự đã đến.
Bùi Thanh Nguyên đứng ngoài cửa hàng, trong tay ngoài tiền mặt mà Hà Thế Văn nhét cho thì còn có một túi bánh ngọt mới ra lò, mùi thơm ngọt ngào.
Quý Đồng ở trong không gian ý thức cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Chú Hà đúng là một người tốt bụng." Quý Đồng xúc động nhìn vào cửa hàng bánh tuy nhỏ song cực kỳ ấm áp kia: "Con gái của chú ấy nhất định cũng rất đáng yêu."
Trên bảng hiệu của cửa hàng có dòng chữ xiêu vẹo "Cửa hàng bánh Tinh Nguyệt", theo lời giới thiệu nhiệt tình ban nãy của Hà Thế Văn thì đây là tên tiệm mà cô con gái đang học mẫu giáo của ông viết lên.
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên quơ quơ cái túi trong tay hỏi cậu: "Em có muốn ăn bánh không?"
Tốt nhất nên để bụng rỗng trước khi khám sức khỏe, vì thế Bùi Thanh Nguyên không ăn cơm trưa, hắn định đi khám xong rồi về ăn gì đó.
Có điều hắn nghĩ hệ thống nhà mình sẽ thèm nên chuẩn bị tìm chỗ nào đó để Quý Đồng ra đây ăn.
Chẳng ngờ Quý Đồng lại nhỏ giọng từ chối.
"Em không ăn đâu, ký chủ mau đến bệnh viện đi, đi sớm về sớm."
Bùi Thanh Nguyên hơi bất ngờ, hắn còn tưởng Quý Đồng ăn quen gà rán, tôm hùm, lẩu ở đội bóng rổ mỗi tối rồi nên muốn dành thời gian còn lại để ăn những món ăn phong phú kia hơn.
Hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng đạp xe đến bệnh viện.
Bùi Thanh Nguyên dựng xe xong, vừa đi qua bóng cây không người định vào bệnh viện một mình, bỗng cảm thấy có ai đó kéo vạt áo của mình.
Hắn ngạc nhiên ngoái đầu lại, thấy một bạn nhỏ mặc quần yếm đang nhìn hắn với ánh mắt sáng lấp lánh.
"Nhuyễn Nhuyễn, em đến bệnh viện cùng anh."
Sao có thể để ký chủ chưa thành niên đến bệnh viện một mình được?
Cho dù chỉ là đi khám sức khỏe cũng không được.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của Quý Đồng với tư cách là một hệ thống chuyên nghiệp.
Vì vậy, cậu nhịn hy sinh thời gian biến thành người để ăn còn lại trong ngày.
Trái tim Bùi Thanh Nguyên loạn nhịp khi nhìn cậu bé ngày càng trở nên thân thuộc với mình kia, mãi đến khi Quý Đồng lại giật áo hắn, hắn mới hoàn hồn.
Hắn vô thức đưa tay ra dắt tay Quý Đồng.
"...!Trong bệnh viện rất đông người, đừng để bị lạc."
Bàn tay của em bé mềm mại, vô cùng ấm áp.
"Được." Quý Đồng vui vẻ nắm tay anh đẹp trai, còn lén nhìn vào thân xe ô tô bên cạnh để kiểm tra tạo hình mới của mình.
Quần yếm mà cậu đã chọn cẩn thận hôm nay cũng rất đáng yêu.
Bùi Thanh Nguyên mặc áo phông đơn giản cùng quần dài, hai người đi cùng nhau trông rất giống một cặp anh em chênh lệch chiều cao bước ra từ trong manga, tỷ lệ người ngoái nhìn siêu cao.
Cùng lúc đó, trong dòng người đang muốn đi qua cổng bệnh viện, một thanh niên đội mũ đeo kính râm cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Gã ta tháo kính râm ra, còn nghĩ mình nhìn nhầm.
"Đệt, kia không phải là Bùi Thanh Nguyên à?" Tần Dục Kiệt lẩm bẩm với sắc mặt vàng vọt: "Cậu ta có cả con trai rồi á? Sao nhanh vậy?"
Sau khi nhận ra, gã ta cuống quít đeo kính râm lên, lấm lét nhìn xung quanh rồi đi theo.
Suốt quá trình, Quý Đồng đều luôn nắm chặt tay ký chủ, bước từng bước bên cạnh hắn, Bùi Thanh Nguyên còn cố tình đi chậm lại để phối hợp với đôi chân ngắn của cậu.
Lúc đi, dây đeo trên vai Quý Đồng thỉnh thoảng sẽ tụt xuống, cậu lại nghiêm túc kéo lên, rất nhiều bệnh nhân đi ngang qua đều nhìn cậu chăm chú rồi bật cười.
Sau khi vào khu khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên làm những hạng mục ít người xếp hàng trước, Quý Đồng lại nhìn hàng ngũ xung quanh, sau đó đi lên hỏi với giọng non nớt của trẻ con: "Chị ơi, đo điện tâm đồ ở đây ạ?"
Người phụ nữ trung niên nghe xong gật đầu liên tục, thấy hai đứa bé đến khám nên nhiệt tình để cho bọn cậu làm trước.
Chỉ chốc lát sau, Quý Đồng đã gặt hái được toàn bộ ánh mắt yêu thương của các anh chị ở mọi độ tuổi trong khu khám sức khỏe.
Nhanh chóng hoàn thành toàn bộ mục khám sức khỏe, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại được thơm lây, hưởng thụ đãi ngộ được mọi người yêu quý, hắn phì cười rồi xoa đầu cậu.
Trong lúc ấy, Quý Đồng nhạy bén phát hiện có một ánh mắt kỳ lạ.
Có một thanh niên mặc đồ hiệu toàn thân cứ lén lén lút lút đi theo ký chủ.
Cậu thầm hỏi Bùi Thanh Nguyên trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, anh lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh bồn hoa phía trước bên trái đó xem, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào anh suốt."
Tuy bây giờ cậu không ở trong không gian ý thức của ký chủ, song hai người vẫn có thể nói chuyện với nhau mà không cần mở miệng.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh liếc về phía Quý Đồng miêu tả, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
"Đó là người anh quen lúc trước nhưng bọn anh không thân."
Quý Đồng lập tức hiểu rõ.
Hóa ra là một trong số đám con nhà giàu mà ký chủ quen sơ khi còn ở nhà họ Bùi.
Sao tên con nhà giàu kia lại chạy tới bệnh viện này để chen chúc khám bệnh?
Thông qua sắc mặt vàng vọt và tần suất đi vệ sinh của đối phương để phán đoán thì chắc là có bệnh khó nói, không muốn bị lộ trong bệnh viện mà đám nhà giàu thường đến.
"Anh ta bị