Edit: Lune
Chẳng bao lâu sau, Bùi Thanh Nguyên dắt tay một cậu bé đáng yêu mặc đồng phục mẫu giáo quay về.
Cậu bé vừa vào cửa hàng đã lễ phép chào Hà Thế Văn: "Cháu chào chú Hà."
Hà Thế Văn còn treo tấm bảng nghỉ ngơi ngoài cửa để Bùi Thanh Nguyên cùng thợ làm bánh bận rộn cả buổi sáng có thể ăn một bữa trưa ngon lành, rồi nghỉ ngơi một lúc.
Bấy giờ trông thấy em trai mà Bùi Thanh Nguyên đón về, ông lập tức nhiệt tình kéo ghế ra: "Chào cháu, mau qua đây ngồi, cũng không chênh với Tinh Tinh nhà chú mấy, có thể làm bạn cùng chơi..."
Cô nhóc Tinh Tinh cuối cùng cũng dừng động tác hoạt bát lại, dời mắt sang người bạn mới quen của mình, bé nghiêng đầu suy nghĩ gì đó rồi bỗng nở nụ cười tươi rói: "Chào em trai nha, em trai đáng yêu quá, chị là Tinh Tinh."
Không biết vì sao, cậu bé đang nhìn chằm chằm căn phòng chứa đầy bánh ngọt với ánh mắt sáng rực đột nhiên cứng đờ.
Bùi Thanh Nguyên đứng bên cạnh thấy vậy, trong mắt lại ánh lên ý cười.
Tuy không biết AI có tuổi hay không, nhưng cậu cảm thấy hệ thống thể hiện trình độ thông minh nên sẽ không khác với bản thân lắm, ít nhất sẽ không giống một đứa trẻ con.
Chẳng ngờ sau khi phải gọi học sinh Tiểu học là anh trai bất đắc dĩ, giờ cậu lại trở thành em trai của bạn nhỏ đang học mẫu giáo.
Quý Đồng như bị sét đánh.
Cậu siết chặt nắm tay, giọng nghiêm trọng: "Tinh Tinh mấy tuổi vậy?"
"Chị năm tuổi rồi." Hà Tinh Tinh kiêu ngạo trả lời: "Đang học lớp Chồi!"
Ký chủ còn chưa có điểm trưởng thành nên Quý Đồng thoạt nhìn chỉ tầm ba tuổi, là hình dáng con người cơ bản nhất, nhỏ hơn nữa sẽ không tiện ra ngoài.
Nhưng để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Quý Đồng vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh năm tuổi rưỡi, lớp Lá nhé em gái Tinh Tinh."
Cậu còn cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối.
"Thế à, được rồi." Hà Tinh Tinh không nghi ngờ gì, buồn bã thở dài: "Tinh Tinh lại thành nhỏ nhất rồi."
Quý Đồng thừa thắng xông lên: "Cho nên Tinh Tinh phải gọi anh là anh."
Hà Tinh Tinh nghe lời gật đầu: "Biết rồi, anh Tiểu Tiểu Bùi."
Papa gọi anh đẹp trai là Tiểu Bùi, vậy em trai của anh Tiểu Bùi dĩ nhiên phải là Tiểu Tiểu Bùi rồi.
Quý Đồng:...
Cậu hình như đã bảo vệ được tôn nghiêm của mình, mà hình như lại không.
Mấy người lớn đứng bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ so tuổi với nhau đều bật cười.
Hà Thế Văn đương nhiên không tin Quý Đồng nhìn thấp hơn con gái mình lại năm tuổi, ông không nhịn được mà trêu chọc: "Tiểu Bùi, em trai cháu nhỏ thế đã học lớp Lá rồi, giỏi quá."
"Vâng ạ." Bùi Thanh Nguyên mở hộp thức ăn ngoài giúp cậu, bình tĩnh nói dối cho hệ thống nhà mình: "Em ấy là thiên tài nhí."
Trước câu nói khẳng định của ký chủ, Quý Đồng lập tức rũ sạch cảm xúc uể oải ban nãy, hài lòng ngồi xuống bàn cơm, sóng vai với Tinh Tinh.
Quả nhiên ngay cả ký chủ cũng thấy cậu là hệ thống mới thiên tài.
Bữa trưa này rất thịnh soạn, Hà Thế Văn gọi rất nhiều món để ăn mừng doanh thu hôm nay tăng vọt.
Ngẫm thấy công lao này thuộc về ký chủ, mà cậu lại là người đầu tiên phát hiện ra tiệm bánh này, nên Quý Đồng quyết định yên tâm mà ăn cho đã đời.
Sức ăn của cậu bị thân thể hạn chế nên sẽ không quá khoa trương, nhóm người lớn nhìn vào thấy rất bình thường, nhưng trong mắt nhiều bạn nhỏ không thích ăn cơm thì cậu quả thực quá siêu.
Hà Tinh Tinh bên cạnh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Quý Đồng đang tập trung ăn cơm, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
Sau đó vì thấy Quý Đồng ăn ngon quá nên cô nhóc cũng thèm ăn theo.
Thế là Quý Đồng gắp món gì, cô nhóc cũng gắp món ấy, như thể món nào cậu chọn cũng ngon hơn bình thường.
Cuối cùng so với mọi khi thì nay cô nhóc ăn nhiều hơn, Hà Thế Văn thấy vậy cũng ngạc nhiên vô cùng.
Sau bữa ăn, Bùi Thanh Nguyên lấy một phần bánh sừng bò nhân kem trứng trong tủ kính mà Quý Đồng lặp đi lặp lại nhiều lần nhất vào buổi sáng, đưa cho cậu coi như món tráng miệng.
Hà Tinh Tinh ăn đến mức bụng tròn vo vẫn cố nhìn xem anh Tiểu Tiểu Bùi ăn cái gì.
Chiếc bánh sừng bò to bằng nửa khuôn mặt của một bạn nhỏ.
Anh Tiểu Tiểu Bùi cầm sừng nhọn hai đầu rồi cắn phần bánh xốp giòn ở giữa với vẻ mặt thành kính, nhân kem trứng mềm sánh lập tức chảy xuống.
Cậu cười cong mắt, thỏa mãn cực kỳ.
Anh Tiểu Bùi bên cạnh còn lấy khăn giấy cẩn thận lau vụn bánh ở khóe miệng cậu nữa.
Hà Tinh Tinh nhìn mà ngây người.
Cô nhóc nuốt ực một cái, không quan tâm đến cái bụng sắp quá tải của mình nữa, gọi Hà Thế Văn đầy khát vọng: "Papa! Con cũng muốn ăn!!"
"Tách".
Cảnh tượng này được thợ làm bánh chụp lại bằng điện thoại.
Lúc nhìn Quý Đồng ăn, lần đầu tiên ông cảm thấy bánh mình làm ra lại có thể ăn ngon đến vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ nên không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp lại.
Giữa bức ảnh là cậu bé đang ăn chiếc bánh sừng bò nhân kem trứng vừa nghiêm túc lại vừa thỏa mãn, ánh mắt chăm chú của cậu khiến người ta có cảm giác được ăn là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Bên trái là bé gái ngơ ngác nhìn cậu bằng ánh mắt chứa đầy khát vọng hết sức sinh động.
Bên phải là góc nghiêng của thiếu niên, đang dịu dàng lau vụn bánh dính trên mặt cậu bé.
Hà Thế Văn nhìn màn hình điện thoại mà thợ làm bánh đưa qua, cũng lập tức thấy hạnh phúc lây từ bức ảnh.
Ông nhìn chăm chú rồi cười ngây ngô hồi lâu, lúc sau ông chợt nghĩ đến điều gì.
"Tiểu Bùi, Tiểu Tiểu Bùi, chú có thể in bức ảnh này ra treo trong cửa hàng được không? Chú muốn lưu làm kỷ niệm."
Bùi Thanh Nguyên không có ý kiến gì, hắn quay sang nhìn Quý Đồng, Quý Đồng lập tức gật đầu, cậu cũng rất thích bức ảnh này.
Tác phong của Hà Thế Văn trong việc in ấn thứ gì đó lúc nào cũng cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát.
Ông hào hứng nói với Quý Đồng một câu "Sau này cháu muốn ăn gì có thể đến bất cứ lúc nào" rồi chạy sang cửa hàng in ấn bên cạnh.
Ông treo rất nhiều ảnh của vợ con trong tiệm bánh ấm áp này vốn dĩ không phải vì kinh doanh, mà là muốn thu thập từng ký ức quý giá.
Khi tiệm bánh mở cửa trở lại vào buổi chiều, Bùi Thanh Nguyên đi "gửi" em trai đến lớp ủy thác quản lý.
Hà Thế Văn cẩn thận treo bức ảnh mới được đóng khung lên bức tường sau quầy thu ngân, để bất cứ khách hàng nào khi