Cuối cùng món quà được chuẩn bị kỹ càng cũng tặng xong, thừa dịp ký chủ còn đang ngẩn người, Quý Đồng lén lút nhét một miếng bánh kem nho nhỏ vào miệng để tự thưởng cho mình.
Đây chính là một trăm loài hoa thứ thiệt, sau khi liệt kê danh mục xong cậu đã tự tay trồng từng nhánh xuống.
Nhưng lúc nhìn cảnh tượng hoành tráng sau khi hoàn thành tác phẩm, Quý Đồng luôn cảm thấy chỉ có mình mình được chiêm ngưỡng thì quá lãng phí, mà ký chủ hiện giờ lại không thể nhìn thấy không gian ý thức nên chỉ có thể chụp ảnh lại cho hắn xem.
Sợ ký chủ không biết hết tên các loài hoa trong đây, Quý Đồng phồng má duỗi ngón tay ra giới thiệu: "Đây là hoa diên vĩ vàng, đây là hoa dành dành, đây là hoa hồng...!còn đây là hoa bào đồng."
Trông không gian ý thức muốn làm gì cũng được, cậu không chỉ bất chấp thời kỳ ra hoa khác nhau mà ngay cả thân gỗ như hoa bào đồng cũng biến thành thân thảo, để chúng có thể nở hoa quanh năm làm nơi cho bướm đậu.
Còn về nguồn gốc của con bướm, Quý Đồng tạm thời chưa nói với ký chủ.
Lỡ đâu ký chủ nghe xong thấy xấu hổ quá làm con bướm biến mất thì sao?
Thế thì chẳng phải cậu phí công trồng nhiều hoa như thế à!
Quý Đồng lải nhải kể tên hoa xong, Bùi Thanh Nguyên nghe xong cũng không thấy phiền mà còn hỏi cậu: "Chúng đều ở trong trái tim anh à?"
Ý thức với trái tim cũng không khác nhau nhiều lắm.
Quý Đồng gật đầu, còn cố ý nhấn mạnh: "Là tự tay em trồng đó!"
Cậu là một AI rất yêu lao động.
Sau đó cậu thấy ký chủ trầm mặc hồi lâu mới nói: "Anh chưa từng nhìn thấy nhiều hoa như vậy, mỗi một đóa hoa đều rất đẹp."
Nhận được lời khen ngợi như mong muốn, Quý Đồng vui vẻ cắn thêm một miếng bánh ngọt, đang muốn nhìn xem trong trái tim ký chủ có thêm con bướm thứ hai bay ra hay không, chợt nghe thấy giọng nói nghiêm túc của ký chủ.
"Anh sẽ nỗ lực trưởng thành."
Trong khi nói, Bùi Thanh Nguyên cẩn thận cất bức ảnh đi như thể đang cầm một bảo vật vô giá.
Thấy ký chủ quyết tâm như vậy, Quý Đồng rất cảm động.
Cậu sẽ sớm trở thành một người đàn ông đẹp trai có thể sánh ngang với học sinh Tiểu học Phương Hạo!
Nói đến trưởng thành, lúc mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau, ký chủ gắp thức ăn cho cậu, nhiệm vụ chính đầu tiên đã thông báo hoàn thành, đã có thể chọn phần thưởng, nhưng khi ấy đang bận ăn mừng sinh nhật ký chủ nên không để ý đến chuyện nhiệm vụ được.
Giờ trong nhà chỉ còn hai người họ, Quý Đồng lập tức nhắc nhở: "Nhuyễn Nhuyễn, có thể chọn phần thưởng nhiệm vụ."
Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, có thể chọn một trong ba phần thưởng ngẫu nhiên.
Tuy nói là phần thưởng ngẫu nhiên, nhưng thân là hệ thống, cậu vẫn có thể thao túng trong phạm vi nhất định.
Đây là mánh khóe Quý Đồng nghe được từ chỗ Phương Hạo.
Nghe nói thẩm mỹ của Phương Hạo với ký chủ của cậu ta hơi bất đồng.
Ký chủ Long Ngạo Thiên thích màu đen ra vẻ ngầu lòi bí hiểm, còn hệ thống Long Ngạo Thiên lại thích vàng kim rực rỡ chói mắt, để uốn nắn lại thẩm mỹ của ký chủ nên Phương Hạo đã lén sắp đặt toàn bộ phần thưởng vật chất có thể xuất hiện thành màu vàng trước khi phát thưởng.
Đối với chuyện này, Quý Đồng chỉ có thể nói: Đúng là học sinh Tiểu học.
Cậu sẽ không thèm làm mấy chuyện ấu trĩ như vậy.
Cậu chỉ muốn thêm chút niềm vui nho nhỏ vào cuộc sống nhàm chán của ký chủ suốt ngày mê mệt với việc học và làm thôi.
Sau khi đã quen với nó, Bùi Thanh Nguyên nhìn thấy một chuỗi văn bản xuất hiện giữa màn hình cho biết nó đang quay ngẫu nhiên, ngoài ra còn có thêm hiệu ứng pháo hoa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như đang rút thăm xổ số ở siêu thị.
Quý Đồng ngồi bên cạnh, nhìn màn hình giả lập đầy phấn khởi.
[Phần thưởng ngẫu nhiên hoàn tất.]
[A.
Đọc suy nghĩ của nhân vật chỉ định trong vòng một ngày.]
[B.
Con mèo trắng có hình trái tim trên mông.]
[C.
50 nghìn tệ.]
[Mời ký chủ chọn một trong số phần thưởng trên, chọn xong sẽ không thể thay đổi.]
Xem hết ba mục kia, nụ cười của Quý Đồng lập tức cứng đờ.
...!Tại sao phần thưởng ngẫu nhiên của ký chủ lại hữu dụng như vậy?
Phương Hạo rõ ràng đã nói hệ thống này sẽ ngẫu nhiên tạo ra một vài phần thưởng kỳ lạ và vô dụng như "Tóc mái đẹp trai không bao giờ bị gió thổi bay", "Lúc đánh nhau không bao giờ bị rơi mũ che mất mặt".
Thế nên Quý Đồng đã nảy ra ý tưởng, quyết định nhét một con mèo có hình trái tim trên mông vào trong, hy vọng mỗi khi mệt mỏi ký chủ có thể nhìn vào mông con mèo để giảm bớt áp lực học hành.
Ai ngờ hai phần thưởng ngẫu nhiên khác của ký chủ đều nghiêm túc và hữu dụng như vậy, làm cho phần thưởng cái mông có hình trái tim kia trông chẳng hợp nhau chút nào.
Bùi Thanh Nguyên hiển nhiên cũng bị phần thưởng ở giữa làm cho đứng hình, hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc.
"Lựa chọn B không bị lỗi gì đấy chứ?" Hắn rất lý trí lên tiếng hỏi.
Quý Đồng đành phải nặn ra một nụ cười lễ độ, không muốn thừa nhận mình lỡ tay: "Hệ thống ngẫu nhiên là như vậy đấy, đầy bất ngờ ngoài dự kiến, haha."
Cậu biết ký chủ sẽ không chọn phần thưởng vừa nhìn đã thấy vô dụng nhất này, nhưng cậu vẫn nhớ mãi cái mông có hình trái tim kia không quên, bèn giả vờ làm một AI thiểu năng thử giãy giụa: "Nhuyễn Nhuyễn, lựa chọn [Con mèo trắng có hình trái tim trên mông] này nhìn dài nhất, chắc chắn là hữu dụng nhất.
Đây là kết luận mà em rút ra được sau khi phân tích đáp án của một lượng lớn câu hỏi trắc nghiệm, phương án có số từ nhiều nhất có xác suất trở thành câu trả lời đúng cao nhất."
"..." Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ một hồi, không ngờ lại gật đầu, nói: "Vậy chọn B đi."
Lúc này đến lượt Quý Đồng bị sốc.
"...!Cái đó, ký chủ, anh có nhìn nhầm không đấy? Chọn rồi là không đổi được đâu."
50 nghìn tệ có thể khiến ký chủ không cần lo lắng về tiền bạc ít nhất là cho đến khi vào Đại học, yên tâm học hành.
Đọc được suy nghĩ của người khác có thể giúp ký chủ biết được trong lòng người nọ nghĩ gì, nghĩ sao cũng đều rất hữu dụng.
"Anh không nhìn nhầm, chọn con mèo đi." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nói: "Em nói đúng, lựa chọn này hữu dụng nhất."
Đối với hắn mà nói, tiền và suy nghĩ của người khác lại là phần thưởng vô dụng nhất.
Hắn hoàn toàn có thể tự mình đạt được.
Bùi Thanh Nguyên xác nhận phần thưởng xong, các lựa chọn biến mất.
Vài giây sau, một con mèo với bộ lông thuần trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đôi mắt xanh sapphire lóng lánh, nó nhẹ nhàng đi tới bên chân Bùi Thanh Nguyên, thân mật dụi hắn.
Trước ánh mắt chăm chú đến ngưng thở của một người một thống, chiếc đuôi trắng muốt của nó giơ cao lên để lộ phần lông xù bên trái, trên mông ấy vậy mà có một hình trái tim màu đỏ đáng yêu thật.
Bầu không khí thoáng yên tĩnh vài giây, Quý Đồng là