Cảm nhận được ẩn ý vô tận từ câu hỏi của cậu học sinh này, Tiêu Kiến Bình bỏ dở cả công việc trên tay để tập trung suy nghĩ.
Sự tồn tại của Bé đẹp là chân thực, chính ông đã tình cờ nghe thấy một phần.
Ngày thi đấu hôm ấy, đám nhỏ trong đội bóng rổ đó còn nói nghiêm túc đến vậy, trông sao cũng không giống đang nói dối, mà Tiêu Kiến Bình thì nhìn ra được chủ nhân của Bé đẹp rất muốn cản chúng lại.
Thái độ của cậu học sinh tên Bùi Thanh Nguyên rất kỳ lạ, chẳng những không muốn nói về sự tồn tại của Bé đẹp mà ngay cả nguồn gốc của chiếc đồng hồ này cũng không đưa ra được, cứ đẩy cho một người "bạn" đến tên cũng không có.
Hơn nữa Tiêu Kiến Bình cũng có qua lại với nhiều phòng nghiên cứu nổi tiếng khắp cả nước, cho đến bây giờ ông vẫn chưa thấy có ai dạy ra được một trí tuệ nhân tạo nào như Bé đẹp.
Kết hợp các yếu tố trên, đáp án có thể suy ra chỉ có một.
Thiên tài thường kỳ quặc, thiên tài vượt thời đại tất nhiên lại càng kỳ quặc gấp bội.
Hồi còn là học sinh, chính Tiêu Kiến Bình cũng sẽ cố ý vờ như không phải mình làm mỗi khi chế tạo ra được những phát minh nhỏ mới lạ, mãi đến khi bị người khác vạch trần mới thôi.
Do đó, ông rất hiểu tâm trạng hiện giờ của Bùi Thanh Nguyên.
"Rốt cuộc thì trí tuệ nhân tạo là gì?" Tiêu Kiến Bình nói với giọng nghiêm túc: "Đây quả thực là một câu hỏi sâu sắc, nghiên cứu suốt ba mươi năm, chú cũng thường loay hoay bởi vấn đề này."
Đồng nghiệp Tôn Bồi Vĩ đang tăng ca bên cạnh nghe thấy giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc của ông, bèn hiếu kỳ quay sang nhìn.
"...! Ý cháu không phải vậy." Bùi Thanh Nguyên có cảm giác như tình hình đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, hắn hít sâu, cố gắng giải thích: "Là không biết theo nghĩa đen đấy ạ."
"Phải, chú cũng không biết." Tiêu Kiến Bình lại trả lời hết sức nghiêm túc: "Mỗi khi đột phá trong nghiên cứu, chú đều tưởng rằng mình đã có nhận thức mới về nó, nhưng kết quả là chú thường gặp phải những ngưỡng cửa không thể vượt qua được, nhận thức thì bị lật đổ liên tục, nỗ lực trước đó dường như chỉ phí công, cho nên đến giờ chú vẫn cảm thấy mình chẳng biết gì về nó cả."
"Nhất là sau khi thiết kế một số sản phẩm liên quan đến lĩnh vực y tế, bản ý của chú là muốn giúp đỡ những người bị hạn chế về khả năng vận động và thị lực ví dụ như vợ của chú, nhưng lại không thể tránh khỏi những khiếm khuyết cố hữu và phạm vi sử dụng nhỏ hẹp.
Ban đầu vợ chú ôm đầy mong đợi với nó, cô ấy vẫn luôn coi chú là người hùng hùng vĩ đại, nhưng sau khi nghe những lời giải thích lảm nhảm kia, đến cả ánh mắt của cô ấy cũng sẽ ảm đạm đi – hóa ra trí tuệ nhân tạo nghe có vẻ vạn năng cũng chỉ thế mà thôi, chú cũng sẽ không khỏi tự chất vấn mình rằng thực sự chỉ được thế thôi sao?"
Bùi Thanh Nguyên im lặng, điện thoại mở loa ngoài, người máy nhỏ và Hoa Hoa đang nghe chung cũng cùng im lặng theo.
Hắn đột nhiên nhận thấy lần gọi điện này là một quyết định sai lầm.
"Cháu có thể cho chú biết cảm nhận sâu sắc nhất của cháu bây giờ về trí tuệ nhân tạo không?" Tiêu Kiến Bình dẫn dắt từng bước nhằm bào mòn phòng tuyến dựng trong nội tâm thiên tài.
Vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên trống rỗng, vô thức nói: "...!Logic quy tắc không tự do, và một trái tim muốn tự do."
Đây là cảm nhận sâu sắc nhất của hắn sau khi nhìn thấy trái tim của Quý Đồng.
"Đúng, đây chính là bản chất cốt lõi nhất của nó!" Tiêu Kiến Bình cực kỳ tán thành, giọng ông dần cao vút: "Định luật Moore đang dần thất bại, Điện toán neuromorphic bắt đầu trở nên phổ biến hơn, thế nhưng ngay cả trí não của mình chúng ta còn chưa thể khám phá hết thì một thứ mô phỏng não người được tạo ra từ synapse thực sự có thể được coi là một trí tuệ nhân tạo hay sao?"
"Chính con người vẫn đang mắc kẹt giữa vô vàn logic quy tắc phi tự do, ấy vậy lại cố gắng đột phá giới hạn tầm nhìn và sức mạnh hòng tạo ra những trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ và có thể suy nghĩ tự do." Giọng ông toát lên vẻ cảm khái: "Nhưng chúng ta không bao giờ có thể thoát khỏi giới hạn từ nỗi sợ tiềm thức ấy, chúng ta sợ những sinh mạng có trí tuệ tự do và mạnh mẽ đó sẽ thống trị ngược lại loài người."
"Chúng ta hy vọng trí tuệ nhân tạo có được tự do từ những logic quy tắc phi tự do, nhưng điều đó lại chẳng phản ánh lên chính con người chúng ta ư? Con đường nghiên cứu dài đằng đẵng này không chỉ là viễn cảnh về tương lai xa xôi của những nhà khoa học, mà còn là sự khám phá và quan sát của chúng ta đối với sinh mạng ngắn ngủi của mình, vô số đom đóm nhấp nháy tụ lại biết đâu lại thành một bóng đèn."
"Chú biết Bé đẹp có thể chưa thông minh vượt trội như vậy, nhưng ở nó nhất định có điểm đột phá nào đó bất kể ở khía cạnh nào, bất kể điểm đột phá này là vô cùng nhỏ." Cuối cùng Tiêu Kiến Bình khẩn thiết nói: "Dù cháu có muốn chia sẻ thành quả này với người khác hay không thì cũng chẳng sao cả, nhưng chú hy vọng cháu có thể kiên trì tiếp tục, điều cháu đang làm cực kỳ có giá trị, là điều hết sức quan trọng đối với vô số người."
"Trong quá trình này, nếu cháu cần bất cứ sự trợ giúp nào, xin hãy đến tìm chú."
Sau khi ông dứt lời, ngay cả không khí cũng phải lắng đọng lại một lúc rồi mới chảy trở lại.
Lần này, trong sự im lặng của Bùi Thanh Nguyên lại có thêm sự suy tư.
Tiêu Kiến Bình quả là một người rất đơn thuần, cũng rất có sức hút.
"Cho đến bây giờ, cháu vẫn chưa làm được điều gì có giá trị cả." Hắn thành thật trả lời: "Nhưng cảm ơn chú, giáo sư Tiêu, có lẽ sau này cháu sẽ còn liên lạc lại với chú."
Hắn không biết tại sao mình lại nói như thế, có thể là do trong tiềm thức hắn không muốn để linh hồn chân thành này cảm thấy thất vọng.
Tiêu Kiến Bình cao hứng liên tục đáp được, vẫn không quên căn dặn hắn đừng sao nhãng việc học.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Thanh Nguyên nhìn ánh trăng hắt xuống ngoài ban công, chợt nhớ đến những lời nói của Tiêu Kiến Bình.
Ánh sáng dịu nhẹ bao trùm cả thế giới.
Một hồi lâu sau, hắn mới cất tiếng nói với người máy vẫn yên lặng từ nãy giờ: "Giải thích thất bại rồi."
Quý Đồng gật đầu, lớp vỏ máy móc chạm vào nhau, phát ra tiếng vang khẽ, cậu thì thầm: "Giáo sư Tiêu là một người rất tốt."
"Ừm." Bùi Thanh Nguyên dời mắt, lần nữa nhìn sang người máy màu xanh lá cây bên cạnh.
Dưới ánh trăng lung linh, trên chiếc màn hình điện tử trên đầu của người máy nhỏ hiện lên một nét cười cong cong.
"Vì không để giáo sư Tiêu thất vọng." Quý Đồng tràn đầy ý chí chiến đấu: "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta cùng dấn thân vào lĩnh vực mới đi!"
Kho dữ liệu mênh mang tri thức của cậu đã sẵn sàng đâu vào đấy rồi đây!
Bên kia, sau khi cúp máy, Tiêu Kiến Bình phải gọi là phấn chấn cực kỳ, đến độ ông không khỏi đi loanh quanh mấy vòng trong phòng làm việc.
Tôn Bồi Vĩ ngồi bên cạnh thẫn thờ, vẫn chưa thể hồi thần lại từ cuộc đối thoại cảm xúc dạt dào vừa rồi của ông: "Ông nói mấy chuyện này với một học sinh trung học? Là cái cậu ông gặp trong trận bóng của con trai ông mấy hôm trước đấy à?"
"Đúng vậy, cậu bé đó rất thông minh, cũng rất khiêm tốn." Tiêu Kiến Bình đáp lời ngay: "Sang năm tôi không muốn hướng dẫn nghiên cứu sinh nữa, nếu cậu bé kia có thể thi đỗ vào Giang Nguyên thì tốt rồi, ngày nào tôi cũng sẽ cầm sách lên lớp."
Nói nói, ông còn tưởng tượng: "Em Bùi học Toán chắc là giỏi lắm, không biết có bị lệch môn không nhỉ, mà không sao, chỉ cần thành tích không quá tệ thì vẫn có thể tìm cách tuyển vào..."
Tôn Bồi Vĩ vội ngăn lại tưởng tưởng ngày một thái quá của Tiêu Kiến Bình: "Kiềm chế chút đi ông Tiêu, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà ông cứ nhắc Bé đẹp gì đó mãi vậy, ông đích thân nói chuyện với nó chưa? Kiểm tra nó nó chưa?"
"Chưa." Tiêu Kiến Bình không nghi ngờ: "Nhưng tôi tin trên người nó nhất định có chỗ đáng để chúng ta tham khảo và học tập, chờ đến khi tôi ở cùng với bạn Bùi một thời gian, biết đâu có thể nhìn thấy Bé đẹp."
Tôn Bồi Vĩ thở dài: "Người ta mới bao nhiêu tuổi! Vẫn còn là trẻ con đó, có khi còn chưa 18, ông không thấy mình nghĩ nhiều rồi à? Tôi ở tuổi này còn đang ngâm người trong quán net chơi game kìa."
"Tôi 18 tuổi đã tốt nghiệp và theo mấy dự án rồi." Tiêu Kiến Bình nghiêm cẩn sửa lời: "Thời đại tiến bộ nhanh như vậy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chắc chắn sẽ xuất hiện lớp trẻ ưu tú hơn."
Tôn Bồi Vĩ:...
Tự nhiên hết muốn nói chuyện.
Thấy Tiêu Kiến Bình chắc chắn như vậy, Tôn Bồi Vĩ đau đầu vỗ trán, bất đắc dĩ nói: "Bạn Bùi mà ông nói đến tên đầy đủ là gì?"
"Bùi Thanh Nguyên." Tiêu Kiến Bình hăm hở nói: "Tên hay thật, nghe có phong độ tri thức nhỉ."
Tôn Bồi Vĩ liếc mắt, không muốn cùng phòng với lão bảo thủ đã đắm chìm hoàn toàn trong thế giới của mình này nữa.
Có điều cái tên này nghe khá quen tai.
"Sao tôi có cảm giác như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhỉ." Tôn Bồi Vĩ vuốt cằm, cố gắng nhớ lại: "Thế này đi, để tôi đi tìm hiểu giúp ông, trường trung học số Hai phải không? Dù sao cũng cùng một thành phố, nếu như có một tài năng xuất chúng như vậy thật thì các giáo viên phụ trách tuyển sinh của chúng ta không thể không chú ý được, đúng chứ?
"Cũng được." Tiêu Kiến Bình ngắm nghĩ, đoạn