Trong văn phòng đầy nắng, Tiêu Kiến Bình nhìn bức ảnh trận đấu bóng rổ trong tờ báo trên tay, tuy không nói gì nhưng vẫn để lộ tâm trạng có phần sa sút của ông.
Tôn Bồi Vĩ thường ngày hay ầm ĩ với ông cũng hiếm khi thả nhẹ động tác của mình, ngồi ngẩn người bên cạnh, vẻ mặt cũng tỏ ra phức tạp.
Hôm nay ông bớt thời gian đến văn phòng Tuyển sinh một chuyến để hỏi thăm về Bùi Thanh Nguyên, vốn cho rằng Tiêu Kiến Bình nghĩ nhiều, định hỏi xong sẽ quay về bảo Tiêu Kiến Bình bỏ ý định kia, ai ngờ giảng viên bên Tuyển sinh lại thực sự biết cậu học sinh cấp 3 này.
Nhưng trong hồ sơ của họ, Bùi Thanh Nguyên đến từ trường Thành Đức chứ không phải Trung học số 2.
Cách đây không lâu, trường trung học Thành Đức có gửi danh sách đề cử học sinh lớp 12 của khóa mới lên và cái tên này cũng có trong đó, vì đã đoạt giải nhất trong kỳ thi Toán Olympic dành cho học sinh trung học toàn quốc nên có tư cách được tiến cử.
Vốn dĩ, nhóm học sinh này sẽ đến Đại học Giang Nguyên để tham gia kỳ thi tuyển đặc cách.
Sau khi vượt qua kỳ thi không quá khó với họ này, bọn họ không cần phải đối mặt với áp lực của kỳ thi Đại học năm sau nữa mà có thể trở thành tân sinh viên của ngôi trường hàng đầu cả nước này luôn.
Nhưng tháng trước, trường trung học Thành Đức lại liên hệ riêng với phòng tuyển sinh của Giang Nguyên, nói rằng muốn hủy bỏ đề cử một học sinh.
Các giảng viên trong phòng tuyển sinh trước nay chưa từng gặp phải tình huống kiểu này nên cũng truy hỏi nguyên nhân, sau đó nhận được câu trả lời chắc chắn là do học sinh này chuyển trường.
Tôn Bồi Vĩ nghe xong mới biết tại sao mình lại thấy cái tên này nghe quen tai.
Danh sách đề cử không hiếm gặp, nhưng tên vốn có trong danh sách lại bị gạch bỏ thì rất hiếm gặp, kiểu gì cũng từng được các giảng viên bàn luận.
Đang yên đang lành sao lại chuyển trường vào lúc này?
Ông kể lại tình huống cụ thể cho Tiêu Kiến Bình, không khỏi thổn thức: "Nếu không hủy bỏ đề cử, có khi em ấy sẽ thành sinh viên của ông thật..."
"Bây giờ em ấy vẫn còn tư cách đề cử." Tiêu Kiến Bình phản bác: "Trường trung học số 2 có gửi danh sách ghi danh đến không?"
"Không có, trong ấn tượng của tôi thì trường trung học số 2 chưa từng có học sinh nào đoạt giải Olympic, có khi bọn họ còn không nghĩ đến điều này..." Tôn Bồi Vĩ cẩn thận suy nghĩ một lúc: "...!Nếu em Bùi không nói, tôi đoán trường số 2 rất có thể còn không biết chuyện này, dù sao lúc em Bùi nhận giải nhất cũng không học ở trường số 2."
Nghe vậy Tiêu Kiến Bình cau mày, đi qua đi lại trong văn phòng.
Suy nghĩ kỹ càng một hồi, ông vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn gọi đến Thành Đức xem bọn họ có nói cho Bùi Thanh Nguyên hay Trung học số 2 rằng Bùi Thanh Nguyên vẫn có thể được đề cử hay không.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến một câu trả lời lạnh lùng dứt khoát: "Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi chức trách của chúng tôi."
Tiêu Kiến Bình hiểu ý bóng gió, ông phẫn nộ nói: "Chuyện này liên quan đến cả tương lai của một học sinh! Sao mấy ông lại vô trách nhiệm như thế hả!?"
Nhưng hiển nhiên đối phương vẫn đáp lại ông bằng giọng điệu quan liêu không có tình người.
"Tại sao em Bùi lại chuyển trường ở thời điểm cuối cấp quan trọng như vậy?"
"Vì nguyên nhân gia đình của học sinh."
"Nguyên nhân gia đình? Gia đình nào lại để một đứa nhở bất thình lình đổi hoàn cảnh? Hơn nữa còn chuyển từ Thành Đức đến trường số 2! Em ấy có đồng ý không?"
"Xin lỗi, không thể trả lời."
Nghe thấy một tràng tiếng báo máy bận, Tiêu Kiến Bình thất vọng vứt điện thoại xuống.
Trên bàn là tờ báo buổi tối thành phố mấy hôm trước do con trai ông Tiêu Tân Thần phấn khởi đưa cho, nói rằng trận đấu với trường Trung học số 2 được đăng lên báo, tuy trường Trung học số 1 bọn cậu thua đậm, hơn nữa trong bức ảnh trên báo còn chẳng có bóng dáng cậu nhưng nó vẫn cực kỳ có giá trị để cất giữ.
Trước đó Tiêu Kiến Bình nhìn tờ báo này còn thấy rất vui vẻ, nhưng lúc này đây, ông nhìn hình ảnh tràn ngập hơi thở thanh xuân này chỉ thấy gai mắt.
Việc chuyển trường đột ngột, trường học thờ ơ nhất định có nguyên nhân ẩn đằng sau mà người ngoài không biết, nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì thì ó cũng khiến vận mệnh của một đứa trẻ vốn nằm trong tay mình trở nên mất kiểm soát.
Nỗ lực sẽ nhận được đền đáp xứng đáng, đây vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản.
Tại sao mọi người luôn khiến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy?
Tiêu Kiến Bình nắm chặt tờ báo.
"Ông Tiêu, ông không sao chứ?" Tôn Bồi Vĩ cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông: "Ông đừng bực mình, đã là mầm mống tốt, vậy chúng ta có thể cố gắng thử..."
"Tôi phải gọi cho trường Trung học số 2."
Tiêu Kiến Bình hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một.
"Em ấy chắc chắn sẽ là học trò của tôi."
...
Trước khi nhận được điện thoại từ lãnh đạo nhà trường, Châu Phương vừa kết thúc chuyến thăm hỏi các gia đình của học sinh lớp mình.
Chiều hôm nay không có tiết nên cô ngồi trong văn phòng sắp xếp đồ dùng, nhìn đến bảng điểm thi tháng lần này, trong lòng vừa vui vẻ cũng vừa nhớ nhớ đến hứa hẹn của mình với Bùi Thanh Nguyên.
— Cô có phương thức liên lạc với bà La, cô sẽ thử đi nói chuyện với bà ấy để bà ấy không đến làm phiền em.
Mấy ngày trước hơi bận nên không có thời gian, Châu Phương thầm nhủ chuyện này không thể để kéo dài hơn nữa bèn bấm số gọi cho La Tú Vân.
Sau khi biết La Tú Vân đang nghỉ ốm ở nhà không đi làm, Châu Phương quyết định đến tận nhà gặp trực tiếp.
Dù sao chuyện thế này nói qua điện thoại cũng không ổn lắm, hơn nữa cô cũng muốn xem tình hình trong nhà La Tú Vân thế nào.
Cô cầm túi lên, tìm theo địa chỉ được cho đến khu nhà cũ kia.
Đi qua hành lang thấp bé, gõ cửa nhà họ La.
Điều kiện bình thường, so với hoàn cảnh sống của Bùi Thanh Nguyên lúc trước thì hơi chênh lệch nhưng cũng không tệ lắm.
Nhưng đến khi La Tú Vân mở cửa rồi luống cuống mời cô vào, Châu Phương mới hoảng hồn.
Trong phòng khách, những chai rượu rỗng cùng vỏ hạt dưa rải la liệt trên bàn, trong gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc lá, đã vậy bên cạnh còn có chăn đệm để dưới sàn?
Sắc mặt La Tú Vân không tốt lắm, nhận ra tầm mắt Châu Phương, bà vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi cô giáo, hôm nay tôi không được khỏe lắm nên chưa dọn dẹp được."
Từng dạy Lâm Ngôn nên Châu Phương vẫn nhớ đây là một gia đình đơn thân, thế nhưng trong phòng khách rõ ràng rơi vãi rất nhiều đồ của đàn ông, cô uyển chuyển hỏi: "Đây là...?"
"Là đồ của em trai tôi." La Tú Vân lộ vẻ lúng túng, che miệng lại ho khan: "Lúc trước nó thất nghiệp nên đến đây ở, vốn định chờ công việc ổn định rồi ra ngoài thuê phòng nhưng mấy ngày trước lại bị trường sa thải..."
Hóa ra La Chí Xương cũng ở đây.
Nhớ đến người đàn ông trung niên với phẩm chất không ra gì kia, Châu Phương thầm thấy may mắn khi Bùi Thanh Nguyên quyết định ra ngoài ở.
Người ta nói gần mực thì đen, ngày ngày ở chung với người cậu kiểu này thì sẽ khó chịu bao nhiêu chứ.
Châu Phương ngồi xuống ghế sô pha La Tú Vân vừa dọn qua, thuận miệng hỏi: "Hôm nay chị ốm nghỉ ở nhà, chú ấy không ở nhà chăm sóc chị sao?"
La Tú Vân ngẩn người, như thể không ngờ cô giáo lại hỏi vậy, bà lúng túng đáp: "Nó...!nó ra ngoài xem bóng đá rồi, tôi ho nhiều quá nên hơi ồn ào."
Châu Phương suýt nữa không tin điều mình nghe thấy.
Lớn tuổi rồi vẫn ăn nhờ ở đậu nhà chị gái, chị bị bệnh thì khó chịu rồi bỏ ra ngoài chơi, quan trọng hơn cả là sao trông chị gái lại như thể đã quen với điều đó vậy!?
...!Thôi bỏ đi, cô không muốn nghe mấy chuyện này nữa, nếu không huyết áp tăng vọt mất.
Châu Phương quả quyết vào vấn đề chính: "Mẹ Thanh Nguyên này, hôm nay tôi tới tìm chị, chủ yếu là muốn nói về con trai chị."
"Đúng đúng." Nói đến đây, La Tú Vân cũng tỏ ra kích động: "Nó mới bao nhiêu tuổi, sao lại dám tự ý bỏ nhà ra đi như vậy? Cô Châu à, cô đã khuyên nó về nhà chưa?"
"Không, tôi không khuyên gì cả." Châu Phương thoáng im lặng rồi hỏi ngược lại: "Trước khi trách móc con trai, chị đã từng ngẫm lại bản thân mình chưa? Nếu là gia đình bình thường, liệu đứa nhỏ có muốn bỏ đi không?"
La Tú Vân ngạc nhiên nhìn cô, nghẹn lời hồi lâu rồi bỗng xì một tiếng.
"Vâng, tôi đã làm sai nhưng nó cũng phải cho tôi cơ hội để chuộc lỗi chứ, ai lại cứ thế bỏ đi như vậy..."
"Cơ hội chuộc lỗi không phải do người khác cho." Châu Phương nhíu mày: "Học sinh lớp 12 cần môi trường gia đình yên tĩnh, theo như những gì tôi biết về em trai chị thì chắc chắn chú ấy không quan tâm đến điều này, ngày thường chú ấy ở nhà cũng xem bóng đá suốt phải không?"
La Tú Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Vậy sao chị không bảo em trai mình dọn ra ngoài? Chú ấy hơn bốn mươi tuổi rồi, thừa khả năng sống tự lập rồi.
Để em trai mình dọn ra ngoài ở, cung cấp điều kiện tốt nhất cho con trai chuẩn bị thi Đại học, đây không phải là điều mà một người mẹ nên làm sao?"
"Nhưng...!nhưng..." La Tú Vân bác lời cô: "Nó không nói với tôi là thấy ồn..."
"Đây là điều người làm cha làm mẹ nên chủ động suy xét!" Châu Phương nổi giận: "Tại sao phải chờ đứa nhỏ nói mới chịu thay đổi? Chẳng lẽ em ấy không nói thì vấn đề kia sẽ không tồn tại chắc?"
Trò chuyện mấy câu ngắn ngủi, Châu Phương đã hiểu được tình cảnh sau khi Bùi Thanh Nguyên trở về ngôi nhà này.
Cô không khỏi chất vấn: "Là con trai ruột của chị quan trọng hay người em trai bỏ ra ngoài xem bóng không thèm quan tâm chị ốm đau ra sao quan trọng!?"
La Tú Vân bị cô hỏi mà mặt đỏ bừng, bà ngập ngừng: "Thanh Nguyên nó...!thành tích của nó không tốt nên tôi nghĩ môi trường không