"Hai cái bánh sừng bò trứng sữa siêu cấp, một bánh vuông sữa dừa, tổng cộng..."
Trước quầy thu ngân, Bùi Thanh Nguyên nhận lấy khay khách hàng đưa tới, thuần thục gói chiếc bánh thơm phức vào một cái túi nhỏ, sau đó tính tiền cho khách rồi đưa túi giấy đã được gài gọn các góc cho đối phương.
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
Động tác của hắn rất nhanh gọn, lúc tính tiền cho hai cô bé, bọn họ định chụp trộm cũng không kịp.
Hai người họ vô thức liếc nhau, không nhịn được mà bật cười.
"Đi thôi, đã bảo cậu phải bật camera trước rồi mà..."
"Khụ khụ, tớ không để ý mà, nhanh lên, tranh thủ ăn lúc bánh còn nóng, ngon thì tối chúng mình lại đến mua tiếp."
"Xí, cậu có phải đến để mua bánh đâu..."
Bùi Thanh Nguyên giả vờ không nghe thấy mấy lời xì xào khe khẽ kia, nhìn hai vị khách nọ cười khúc khích đẩy cửa rời đi.
Xuyên qua cửa kính sạch sẽ, có thể nhìn thấy ông chủ Hà Thế Văn cùng thợ bánh bánh đang bận bịu trong bếp.
Một nhân viên khác đang sắp xếp kệ hàng nên một mình Bùi Thanh Nguyên đứng trực ở quầy thu ngân, chờ vị khách tiếp theo chọn xong bánh rồi đi về phía mình.
Cùng lúc đó, câu hỏi nghiêm túc của Quý Đồng vang lên trong đầu hắn.
"...!Câu cuối cùng, quy tắc định hướng cho thuật toán di truyền trong việc tìm kiếm hướng đi là gì?"
"Phương pháp tối ưu hóa xác suất." Bùi Thanh Nguyên đáp nhanh gọn: "Không cần quy tắc nhất định."
Hắn vừa nói xong đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Quý Đồng: "Trả lời đúng toàn bộ, tan học!"
Lúc này Bùi Thanh Nguyên mới thả lỏng người, chẳng qua hình như Quý Đồng còn mong tan học hơn cả hắn, hắn nghe thấy cậu thở phào một hơi dài.
Hơn nửa ngày vừa học vừa làm việc của ký chủ đã trôi qua, phải nói rằng công việc làm thêm ở tiệm bánh này rất phù hợp với những người muốn vừa làm vừa suy nghĩ, vừa kiếm được tiền vừa có thêm kiến thức.
Tuy Quý Đồng đã dạy những kiến thức này cho Bùi Thanh Nguyên và tiến hành kiểm tra, thế nhưng trong lúc giảng bài cậu thường không dùng não mà để cho dữ liệu đánh giá xem ký chủ trả lời có đúng hay không, giống như một cái máy phát thanh không có cảm xúc.
Bởi vì đống thuật ngữ kia vừa khó đọc lại còn làm người ta nhức đầu.
Dẫu sao cậu cũng chỉ là một con người ngốc nghếch đóng giả làm AI.
Trước khi khi còn làm con người, ngày nào cũng phải cố gắng học tập, giờ không cần động não đã nhanh chóng biết được nhiều thông tin, nên tất nhiên cậu chọn từ bỏ kiến thức để được ăn nhiều pho mát hơn.
Sau khi giọng nói của Quý Đồng hoàn toàn biến mất, ánh sáng rực rỡ trên mặt đồng hồ cũng dần tối xuống, Bùi Thanh Nguyên lại nhìn ra cửa, chờ tiếng chuông gió tiếp theo vang lên.
Khi xu hướng về bánh sừng bò qua đi, trong tiệm bánh Tinh Nguyệt gần đây đã không còn đông người xếp hàng như trước nữa, những người chạy theo phong trào đã bị thứ đang hot khác thu hút.
Có điều xét trên tổng thể thì doanh thu hàng ngày vẫn cao hơn nhiều so với trước kia.
Có nhiều vị khách sống gần đó khi đến mua bánh sừng bò trứng sữa siêu cấp sẽ tiện thể mua thêm loại bánh khác, sau khi nếm thử, họ thấy mùi vị cũng rất ngon nên dần dà trở thành khách quen.
Đối với chuyện này, ông chủ Hà Thế Văn thấy rất vui vẻ.
Lúc trước, ông vốn lo rằng mọi người sẽ ăn chán bánh sừng nên đã nghiên cứu làm ra rất nhiều món bánh mới.
Cứ đà này thì ông không cần phải bận bịu cả ngày, đến cả thời gian làm việc riêng cũng không có nữa.
Còn một người nữa vui hơn ông, đó là Quý Đồng.
Sức ảnh hưởng của bức ảnh kia đã dần dần giảm xuống, cuối cùng cậu cũng không phải nghe khách gọi là bé ham ăn mỗi khi vào cửa hàng nữa.
Chiếc chuông gió ở cửa khẽ đung đưa, cánh cửa kính bị đẩy ra thành một cái khe nhỏ, một khuôn mặt tròn trịa tươi cười ló ra.
"Cháu tan học rồi!"
Hà Thế Văn ở trong bếp phía sau nghe thấy âm thanh, vội vàng lau tay đi tới, chào hỏi: "Hôm nay cũng tan học đúng giờ ghê, nhưng mà học mẫu giáo bây giờ vất vả thế à? Ngay cả ngày cuối tuần cũng phải đi học..."
Quý Đồng mặc cho Hà Thế Văn bóp mặt mình, cậu nghiêm túc gật đầu, nói như ông cụ non: "Vâng ạ, đi học vất vả lắm chú ạ, nhưng cháu không thể không đi học được."
Bùi Thanh Nguyên đưa tay ra cầm lấy balo galaxy nhẹ tênh trên vai Quý Đồng, nghe thấy cậu nói vậy cũng bật cười, véo nhẹ má cậu.
Nói rất hay.
Chẳng qua là đổi chủ ngữ thôi.
Hôm nay Quý Đồng không mặc đồng phục trường mẫu giáo, cũng không mặc quần yếm mà là đổi sang tạo hình hoàn toàn khác.
Là một bộ hoodies có hai màu trắng xanh đan xen, phần ngực và tay áo được thiết kế tỉ mỉ thành hình dáng khủng long.
Tên áo bên trái là đầu khủng long, bên trên có thêu một đôi mắt cùng răng nanh đáng yêu, sau lưng còn có gai nhọn bằng lông, đường cong màu xanh kéo dài ra phía trước, cái túi to màu trắng ở chính giữa vừa vặn trở thành bụng khủng long, cuối cùng là một chiếc đuôi ngắn ngủn thò ra ở tay áo bên phải.
Bộ độ hình động vật trẻ con thế này không phải thứ Quý Đồng có thể nghĩ ra được, chỉ có học sinh Tiểu học chân chính mới có thể nghĩ ra được.
Trong buổi họp lần trước, Phương Hạo còn chê bộ âu phục mini của cậu, thế mà hai ngày trước lại gửi cho cậu một đống ảnh quần áo trẻ em, còn nói chúng rất đẹp với giọng điệu lạnh lùng nữa chứ.
[Hệ thống 0587: Rốt cuộc ai mới trẻ con hả!?]
[Hệ thống 0499: Hờ, chẳng lẽ cậu không muốn trên tay mình mọc ra một con khủng long à?]
...!Không thể từ chối.
Không chỉ Quý Đồng không từ chối được mà ngay cả người lớn cũng không thể nào từ chối.
Hà Thế Văn nhìn bộ quần áo mới của cậu, không nhịn được mà nắm lấy cái đuôi khủng long, ngạc nhiên nói: "Bộ quần áo này nhìn thú vị ghê."
Quý Đồng nhạy bén nghe ra ẩn ý đầy kích động bên trong "Nếu bộ này có kích cỡ dành cho người lớn thì mình cũng muốn lén mặc thử một lần".
Thế là cậu quay đầu, cười tủm tỉm hỏi ký chủ: "Anh thích không?"
Bùi Thanh Nguyên cũng nhạy bén nghe ra ẩn ý đầy kích động bên trong "Nếu ký chủ thích thì khi nào về nhà em sẽ biến thành cỡ to cho anh mặc".
Hắn cởi tạp dề của mình xuống, bình tĩnh đáp lời: "Em mặc nhìn đáng yêu lắm."
"Chú Hà, cháu tan làm đây."
Bùi Thanh Nguyên gói chiếc bánh ngọt loại mới mà Hà Thế Văn cố ý chuẩn bị cho Quý Đồng vào túi rồi để vào balo, một tay hắn cầm balo, tay còn lại dắt tay em bé khủng long, chào tạm biệt với mọi người trong cửa hàng.
"Hôm nay đi chợ mua thức ăn nhé, anh muốn thử tự nấu cơm."
Đây là điều hắn chủ động hứa hẹn với Quý Đồng vào sinh nhật mười tám tuổi của mình.
Giờ bọn hắn đang sống chung, cuối tuần hắn có thể nấu cơm và ăn ở nhà cùng nhau.
Hà Thế Văn