Sai đối tượng.
Bùi Thanh Nguyên rơi vào im lặng, suy nghĩ kỹ một hồi mới hỏi: "Đối tượng gì cơ?"
Nhưng lúc này âm thanh máy móc kia đã biến mất, thay vào đó là giọng nói quen thuộc của Quý Đồng, hoang mang lặp lại: "Đối tượng gì cơ?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như em vừa bị chiếm quyền tạm thời." Quý Đồng không biết nên nói thế nào: "Em có vài chương trình giả định trước được tích hợp, có vẻ vừa mới tự động kích hoạt."
Bùi Thanh Nguyên hoàn hồn, chần chờ lên tiếng: "Ừm, xuất hiện chương trình báo động thông minh, nhắc nhở anh không được yêu sớm."
Mèo Nấm nằm trên đùi hắn lộ vẻ kinh ngạc đúng lúc, đôi mắt màu lam tỏa sáng rực rỡ như đá quý.
"Có lẽ chương trình phát hiện hướng đi của tuyến tình cảm bị chệch." Quý Đồng an ủi: "Không sao đâu, Nhuyễn Nhuyễn, nếu giờ anh có người mình thích, em nhất định sẽ nghĩ cách ủng hộ anh, nghe nói tình cảm ngọt ngào ngây ngô tuổi thanh xuân cũng rất quý giá, nhiệm vụ để sau cũng được."
"Anh không có." Bùi Thanh Nguyên vô thức phản bác: "Anh không thích ai cả."
Quý Đồng lập tức thả lỏng, song vẫn giữ giọng điệu người lớn quan tâm con trẻ trong nhà: "Mặc dù về nguyên tắc, chương trình không cho phép xuất hiện tình cảm lệch khỏi tuyến chính nhưng em nghĩ cảm xúc của anh vẫn quan trọng hơn cả."
Nghe cậu nói, Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, có vẻ tin là thật.
Ngay sau đó, mèo con vui vẻ duỗi lưng một cái.
Cậu quả là một hệ thống thiên tài.
Đối mặt với những thiếu niên nổi loạn trong độ tuổi dậy thì, nghe nói cách giáo dục vừa khắt khe vừa mềm mỏng thế này đang là lựa chọn hàng đầu của đa số gia đình loài người.
Nhưng với tư cách là người giám hộ duy nhất của ký chủ, Quý Đồng không thể để mình trông giống như một người mắc chứng tinh thần phân liệt được.
Ý tưởng thông minh vừa làm cha vừa làm mẹ mà cậu nghĩ ra ban xứng đáng được ghi vào sử sách của ngành hệ thống.
Đưa ra cảnh báo nghiêm khắc về việc không được yêu sai người, sau lại dùng giọng điệu đầy bao dung và thấu hiểu để xua tan ý định nổi loạn có thể xuất hiện trong tư tưởng của ký chủ.
Hơn nữa còn biết được một tin tốt là hiện giờ ký chủ chưa thích ai cả.
Vì quá trình trưởng thành lành mạnh của ký chủ, cậu thật sự nhọc lòng lắm đó.
Người hùng vô danh Nấm thấy mình rất cần được khen thưởng.
Hình ảnh hai chữ yêu sớm vẫn đang quanh quẩn trong đầu, Bùi Thanh Nguyên cảm thấy mèo con đang nằm trên đùi bỗng dụi vào lòng bàn tay mình.
Cảm xúc mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay khiến hắn thoáng ngẩn ngơ, hắn phản xạ đưa tay xoa đầu mèo con, khiến nó sung sướng híp mắt lại.
Đôi mắt xanh biếc tựa như bầu trời chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến.
Màn đêm buông xuống, sau bữa tối, mọi người tùy theo sở thích của mình mà đến tham gia hoạt động của các câu lạc bộ khác nhau trong trường Thành Đức, cũng có người đến tham gia tiết tự học buổi tối.
Chờ mãi đến lúc tan học, đèn trong khu ký túc xá bắt đầu sáng lên, cùng tiếng cười nói vui vẻ của học sinh.
Sau khi cầm một túi đồ ăn khuya về căn hộ, Bùi Thanh Nguyên vốn định rửa mặt rồi về thẳng phòng để Quý Đồng có thể biến lại thành hình dáng con người.
Nhưng vừa về đến nơi, hắn đã bị Lâm Tử Hải tỏ ra thần bí kéo sang phòng của Thẩm Dịch Minh, Nấm cũng chạy theo hóng hớt.
Ngoài cửa sổ là bầu trời sao sáng rực, trong phòng là các thiếu niên tụ lại một chỗ thảo luận.
"Dịch Minh, cậu nói thật đi." Lâm Tử Hải cười he he: "Có phải cậu thích bạn nữ tóc dài ở A1 kia không?"
Thẩm Dịch Minh ngẩn ra rồi vội lắc đầu: "Tớ không thích bạn ấy!"
"Không được nói dối, có thì thừa nhận đi." Lâm Tử Hải bắt đầu kề sát vào cậu ta: "Hai lần ra chơi đến tìm các cậu, tớ đều thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào người ta, thế mà còn bảo không thích?"
"Là vì bạn ấy giúp tớ..."
Bùi Thanh Nguyên không tham gia vào cuộc thảo luận yêu sớm trẻ con này, có điều hắn thấy Nấm đang tắm ánh trăng, lắc lư cái đuôi đầy hào hứng, hình như rất thích thú với chủ đề ban đêm của học sinh ở ký túc xá này.
Điều Bùi Thanh Nguyên quan tâm hơn là đồ ăn khuya trong hộp có bị nguội mất không.
Đang nhiều chuyện, Lâm Tử Hải bỗng để ý đến ánh mắt của hắn, cũng nhìn thấy ba cái hộp trong túi bóng, đang định cảm khái rằng không ngờ lớp trưởng lại ăn khuya, nhưng chợt nhớ ra sáu cái hộp trưa nay cùng hơi lạnh khiếp người bèn vội im bặt.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên đã nhận ra ánh mắt của cậu ta rồi, ánh mắt phức tạp của hai người chạm nhau, nhìn nhau hồi lâu nhưng không ai lên tiếng cả.
Bầu không khí hết sức khá thường.
Quý Đồng ngồi xem bên cạnh, cười đến đau cả bụng, vội nhắc nhở ký chủ trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay em không biến thành người đâu, em muốn làm mèo cả ngày hôm nay."
Thế nên suýt nữa lại gánh nỗi oan có dạ dày lớn, Bùi Thanh Nguyên chẳng hiểu sao lại thở phào, hắn bình tĩnh nói với hai bạn cùng phòng: "Ăn cùng không?"
"Được được, lớp trưởng tốt ghê."
"Cảm ơn cậu."
Mở hộp ra, mùi thơm của đồ ăn lập tức lan khắp căn phòng, kèm theo tiếng nói chuyện lúc có lúc không của các thiếu niên.
"Lớp trưởng, tớ hỏi cậu một chuyện nhé, nhưng cậu không được giận đấy."
"Cậu hỏi đi."
"À thì, cậu trả lời thật đi, cậu từng có bạn gái chưa?"
"...!Chưa."
"Lâm Tử Hải, sao lúc trước tớ không phát hiện cậu lại nhiều chuyện như vậy nhỉ, nãy thì hỏi tớ, giờ lại hỏi Thanh Nguyên."
"Ơ kia, đây là bản tính trời sinh của con người nha."
Nấm nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ vẻ như rất thích đêm nay.
Nó thổi một hơi vào tấm kính, giơ đệm thịt ra rồi in một bông hoa hình măng cụt đựng đầy ánh trăng lên đó.
Đêm khuya, tinh thần phấn chấn trút xuống, mọi người cuối cùng cũng về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Bùi Thanh Nguyên nằm trên giường, nhìn trời đêm sâu thẳm thấp thoáng qua khe rèm cửa sổ.
Ở trên bàn cạnh cửa sổ, một chiếc ổ mềm mại được trải bằng tấm chăn lông, Nấm cuộn tròn thành một cục bông ngủ say sưa, đôi mắt khép lại thành một đường thẳng, bộ lông trắng như tuyết của nó trông như đang tỏa sáng trong bóng đêm.
Bùi Thanh Nguyên bỗng dưng nhớ đến bầu trời xanh thẳm trong vắt kia.
Hắn sẽ hẹn hò với người như thế nào nhỉ?
Trong mười tám năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Thích là gì?
Tấm rèm khẽ lay như thể gặp được cơn gió lặng lẽ luồn vào qua khe cửa.
Mang theo câu hỏi bất ngờ xuất hiện trong thế giới của mình, Bùi Thanh Nguyên ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau, ở lối vào hội trường lớn nhất của trường trung học Thành Đức chật kín người, những tấm áp phích với chủ đề tọa đàm của Bạch Thư Kiều được dán khắp nơi, ngoài các nhiếp ảnh gia do nhà trường sắp xếp, thậm chí còn có cả phóng viên từ bên ngoài đến.
Bùi Thanh Nguyên ngồi cùng với nhóm học sinh giao lưu dần trở nên quen thuộc.
Buổi sáng lúc hắn ra ngoài với hai bạn cùng phòng tình cờ gặp Tiêu Tân Thần cùng những học sinh khác của trường Trung học số 1 định đến nghe tọa đàm.
Quanh người Tiêu Tân Thần ngập tràn cảm xúc vui sướng kỳ diệu, cực kỳ nhiệt tình đề nghị hay là mọi người đi cùng nhau luôn.
Học sinh bên ngoài đến ngôi trường xa lạ này giao lưu có xu hướng tạo nhóm với nhau hơn, vì thế đoàn người ngày càng đông như quả cầu tuyết lăn, chờ đến khi cả nhóm yên vị trong hội trường, nhóm Khương Dao vốn hẹn trước đã không chen vào được, đành phải ngồi hết phía sau.
Thấy ký chủ không có cơ hội tiếp xúc gần với đối tượng nguy hiểm số 1, Quý Đồng hài lòng yên tâm hẳn.
Ký chủ nói trong buổi tọa đàm của Bạch Thư Kiều sẽ có rất nhiều chuyện cười khó hiểu, nên cậu đã chuẩn bị xong camera 360 độ xung quanh.
Khi buổi tọa đàm bắt đầu, giáo sư Bạch Thư Kiều đến từ khoa Lịch sử của Đại học Khánh Bình vừa xuất hiện trên sân khấu đã gây ra một tràng vỗ tay nồng nhiệt trong hội trường.
Cô là một phụ nữ trung niên rất có khí chất, nụ cười duyên dáng hệt như trên áp phích, cả người toát lên vẻ tao nhã, thân thiện.
Bạch Thư Kiều không chỉ có thành tựu lớn trong lĩnh vực học thuật, mà còn chủ trì một chuyên mục phổ cập khoa học về Lịch sử rất được học sinh yêu thích.
Nhiều học sinh có mặt hôm nay còn mang theo sổ tay hoặc sách xuất bản của cô, mong muốn xin được chữ ký của cô.
Một mình đứng dưới ánh đèn dịu nhẹ, bà bắt đầu buổi tọa đàm hôm nay bằng một câu hỏi rất đơn giản.
"Có một nhóm người thế này, họ không dùng nước máy, không sử dụng điện, không làm đường, thậm chí còn không có điện thoại và máy tính.
Họ viết thư, đi xe ngựa, dùng đèn dầu...!Vậy xin hỏi, họ sống vào thế kỷ nào?"
Cô quay micro về phía khán giả bên dưới, lập tức có tiếng trả lời vang lên khắp nơi.
"Chiếc ô tô đầu tiên trong lịch sử ra đời vào năm 1886, vậy đó là thế kỷ 19 hoặc sớm hơn!"
"Đáp án rất hợp lý." Bạch Thư Kiều mỉm cười: "Nhưng cô có một câu muốn hỏi các em, việc có người phát minh ra ô tô có nghĩa rằng chúng ta phải bỏ xe ngựa và thay bằng ô tô sao?"
Bạch Thư Kiều quay đầu lại, trên màn hình lớn phía sau cô hiện lên một số tác phẩm nhiếp ảnh hiện đại, là những bức ảnh nông thôn xanh tươi đầy hương vị xưa cũ.
"Cuộc sống của họ trông có vẻ cổ xưa nhưng thật sự là họ đang sống trong thế kỷ này, và có thể tiếp tục kéo dài đến tương lai về sau." Bạch Thư Kiều nói đáp án: "Cộng đồng này được gọi là người Mennonite, lý tưởng của họ là sống trong thế giới do Chúa Trời sáng tạo lúc ban sơ, nơi mà mọi thứ thanh bình, giản dị và tự nhiên."
Từ hiện tượng thú vị được Bạch Thư Kiều trình bày, những người nghe ngồi dưới khán đài dần đắm chìm vào bên trong.
"Lịch sử là một loại kết cục đã định ẩn sau màn sương