Họ Tần
Edit: Rea
—————
Tề Tái và Tề Đan đều được đưa về trường học, ban giám hiệu nhà trường nói rằng họ cũng không biết nội quy và quy định của hội học sinh, đồng thời hứa sẽ kiểm tra hội học sinh, và xin lỗi vì không phát hiện kịp thời vấn đề tâm lý của học sinh, thái độ của nhà trường rất tốt. Hai người lại dặn dò một đống chuyện rồi rời trường.
"Tề Tái nói ba Tô Yểu quyên góp tiền cho trường thì nó mới lên làm hội trưởng hội học sinh, nhưng hồ sơ viết nó là trẻ mồ côi." Ngụy Hoài Minh cầm hồ sơ của Tô Yểu trong tay, hỏi Tần Nghiên, "Cho nên chúng ta lại bị lừa à?"
"Tô Yểu rất thông minh, rất khó phán đoán câu nào cô ta nói là thật." Tần Nghiên tiện tay lật hồ sơ rồi trả lại cho Ngụy Hoài Minh, "Trên manh mối cô ta để lại nói cô ta thích nhân viên phục vụ kia ở quán cà phê, anh có tin không? Cái loại biếи ŧɦái này, trước không nói cô ta có thể thích một người hay không, mà cho dù cô ta thật sự thích đi nữa, thì cũng không có khả năng không làm bất cứ hành động gì."
Tần Nghiên mở album trong điện thoại chọn ra một tấm ảnh chụp, ngón tay lại đặt trên tấm ảnh một inch* của Tô Yểu: "Cái này là do nhân viên quán chụp, giờ anh có thấy quen mắt không?"
(*1 inch=2,54cm)
Ngụy Hoài Minh cẩn thận so sánh, nhưng vẫn cảm thấy hai người không giống nhau chút nào.
"Trang điểm đậm đã đánh lừa chúng ta. Ban đầu chúng ta chỉ chú ý tới việc cô ta không muốn chúng ta nhận ra khuôn mặt mình, mà lại xem nhẹ việc thật ra cô ta đang giấu tuổi thật. Căn bản cô ta không phải hai mươi mấy tuổi hay là ba mươi tuổi gì cả..."
"Cô ta là Tô Yểu 18 tuổi."
Thật ra cô ta vẫn luôn theo dõi Đặng Lệ Lệ, sao lại còn cần người khác động thủ?
Người phụ nữ trang điểm đậm trong ảnh dường như chú ý tới người chụp ảnh, cô ta đảo mắt nhìn qua, trên khuôn mặt treo lên một nụ cười đầy ẩn ý. Nụ cười này xuyên qua ảnh chụp hiện ra trước mắt Ngụy Hoài Minh, mang theo vô tận châm chọc và ác ý.
KTV nơi Trương Á Phi làm việc đã đóng cửa sau khi vụ việc xảy ra, bốc hơi khỏi nhân gian giống như quán bar ngầm vậy, không để lại bất kì dấu vết gì.
Tuy đã liên lạc được với người nhà của Trương Á Phi, nhưng họ vẫn không hề đến cục cảnh sát. Triệu Chính thử gọi cho bọn họ vài lần, thì lại bị họ mắng lên đầu một trận, nói là mình không đứa con trai như vậy, chết rồi mới tốt, bảo bọn họ đừng xen vào việc của người khác. Ngụy Hoài Minh còn đến nhà cậu ta một chuyến, bị đuổi ra ngoài cũng không bất ngờ lắm.
Sau khi đến thăm mới biết hồi trung học cơ sở Trương Á Phi không chăm chỉ học tập mà đi theo một đám côn đồ lêu lổng, ngày nào cũng đánh nhau, ba mẹ giúp cậu ta bồi thường tiền thuốc men, cũng đền sắp hết gia tài luôn rồi. Ba cậu ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo: mày cút đi đi, tao không có đứa con trai như mày, ai ngờ đâu Trương Á Phi dập đầu với ba một cái rồi bỏ đi thật, ngoại trừ mỗi năm gửi tiền về nhà thì không có tin tức gì nữa.
Tin tức cuối cùng lại là tin tử vong mà cảnh sát mang đến.
Hai vợ chồng già làm lụng vất vả cả đời, đến cùng ngay cả lần cuối nhìn mặt con cũng không nhìn được. Bọn họ cố chấp cho rằng, chỉ cần bọn họ không nhận thi thể thì con trai của họ vẫn còn sống ở một góc nào đó trên đời này.
Cho dù là không có tin tức gì đi nữa.
Manh mối đột nhiên bị cắt đứt ở đây nên tất cả vụ án đều không thể nắm bắt được điểm mấu chốt. Đội hình cảnh không có bất cứ manh mối mang tính thực chất nào ngoài việc đấu tranh với các loại giám sát và hồ sơ hàng ngày.
Nhưng camera giám sát gần KTV đều đã bị tháo bỏ từ lâu, quán cà phê kia vẫn mở như thường lệ, thế nhưng chưa từng thấy người khả nghi nào. Chủ quán là người thẳng thắn rộng rãi, thấy bọn họ thường xuyên tới còn thân thiết tính cho mọi người nửa giá cà phê.
Giống như bỗng dưng bước vào kì nghỉ phép vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng đây chỉ là khúc dạo đầu trước cơn bão.
Từ khi Chu Uyển vào cục cảnh sát đã không nghĩ đến việc rời đi, cô đã có thể hòa đồng với mọi người, còn chủ động gánh vác việc mua cơm và quét dọn vệ sinh nữa. Tính cách của cô hoạt bát, miệng lại ngọt nên rất làm mọi người thích, Chu Mộc gặp được một cô bé xinh đẹp cùng họ với mình còn cảm thấy càng thân thiết hơn, nghĩ cô bé này cũng chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lí*, bèn cân nhắc tìm việc làm cho cô.
(*chuyện tàn nhẫn không có tính người)
Chu Mộc đã đề cập chuyện này với Ngụy Hoài Minh vài lần rồi nhưng Ngụy Hoài Minh vẫn chưa cho cô câu trả lời thích đáng.
Tần Nghiên luôn cảm thấy tuy rằng Chu Uyển nói mình không liên quan gì đến quán bar ngầm, nhưng cô lại giấu diếm không nói ra, giống như một quả bom hẹn giờ chôn bên người hắn, tích tích tích, chỉ chờ ngày nào đó hắn không kịp đề phòng mà bất ngờ nổ tung một cái.
Hắn không thể để một người như vậy ở lại với đội trưởng đội hình cảnh được.
Khi Tần Nghiên đến 'Gặp gỡ' lần thứ tư thì thấy trên cửa dán phiếu tuyển dụng phục vụ, vì thế hắn giới thiệu Chu Uyển cho ông chủ.
Sau khi Chu Uyển nghe hắn nói thì lập tức hiểu ra, cô cười, bĩu môi với Tần Nghiên: "Anh trai à, anh đây là đẩy tôi vào hố lửa đó." Thật ra ấn tượng của Tần Nghiên đối với Chu Uyển cũng không tệ lắm, cũng nói đùa với cô: "Đồng chí Chu Uyển, tổ chức giao cho cô một nhiệm vụ vừa quang vinh vừa gian khổ, cô có thể hoàn thành không?"
"Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Chu Uyển muốn nhào vào lồng ngực Tần Nghiên sau một cái chào quân lễ không quá tiêu chuẩn, nhưng bị hắn nhẹ nhàng khéo léo né tránh, Chu Uyển cũng không xấu hổ, tầm mắt bay tới bóng lưng Ngụy Hoài Minh, thè lưỡi, cố ý hô thật lớn tiếng, "Xem ra bả vai của anh trai chỉ có thể cho người nào đó dựa thôi nha."
Ngụy Hoài Minh bị một tiếng này hấp dẫn, anh quay đầu nhìn Tần Nghiên, đối phương bất đắc dĩ lắc đầu.
Chu Uyển mỗi lần nhìn hai người này tương tác đều cảm thấy buồn cười, cô lại gọi một tiếng "Tần Nghiên", nhưng lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà đứng ngẩn người tại chỗ.
Tần Nghiên vươn tay quơ quơ trước mặt cô, thành công gọi hồn cô trở về.
"Vừa rồi tôi nghĩ đến." Chu Uyển đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với hắn, thanh âm có chút run rẩy, "Kẻ buôn người mà mẹ tôi tìm tới, cũng họ Tần."
"Phải không? Trùng hợp thật." Tần Nghiên cười vỗ vai cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảnh cáo.
Chu Uyển cảm thấy bả vai mình sắp bị hắn đập gãy luôn rồi.
Đúng vậy, thật trùng hợp.
Huyện Du chỉ có một nhà họ Tần.
Để Chu Uyển đến quán cà phê làm việc đúng thật là ý kiến hay. Tuy rằng chủ quán cà phê một mực khẳng định mình và quán bar ngầm không có bất cứ quan hệ nào, Chu Uyển cũng nói mình không biết cánh cửa bí mật kia,