"Tần Nghiên đáng giá."
Edit: Rea
—————
"Ngủ sao?" Hà Duyên vốn đang đợi Ngụy Hoài Minh nói điều gì đó mang tính xây dựng, kết quả là thấy vẻ mặt anh đương nhiên đưa ra đề nghị đi ngủ, vì thế y lập tức cất cao giọng bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt của mình.
"Nếu không thì sao? Tối thế rồi còn đi đâu?" Ngụy Hoài Minh chỉ bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, "Mà với hoàn cảnh này thì có lướt qua người tình nghi anh cũng không nhận ra được."
Nói thì nói như vậy, nhưng Hà Duyên vẫn cảm thấy quyết định này có hơi qua loa. Vì thế y vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói thêm một câu: "Mới có bảy giờ... Vẫn còn thời gian xem xét vụ án."
Tần Nghiên rút tư liệu trong tay Hà Duyên ra, hai phút sau lại trả về cho y.
"Xem xong rồi." Tần Nghiên mỉm cười lịch sự và chỉ ra một cách tế nhị, "Không có thông tin gì có ích."
Người đã dụng tâm chỉnh sửa lại hồ sơ hai ngày hai đêm - Hà Duyên: "..."
Ngụy Hoài Minh đi theo Tần Nghiên ra cửa thì phát hiện hôm nay có một ít tuyết rơi.
Hoàng Mao đã sớm thu dọn sạp hàng, trước cổng cục cảnh sát thiếu tiếng người ồn ào của quán nướng, lọt vào tai chỉ còn lại có tiếng nói khẽ và ngắt quãng của người qua đường trò chuyện với nhau và tiếng bước chân họ giẫm lên tuyết. Ánh đèn đường màu vàng ấm áp soi ra dấu vết của bông tuyết rơi xuống, bay lả tả rồi dừng lại trên mặt mọi người, vô duyên vô cớ tăng thêm chút không khí lãng mạn.
Tần Nghiên tính đi về phía lối vào tàu điện ngầm theo thói quen thì bị Ngụy Hoài Minh túm lại.
Anh giúp Tần Nghiên kéo cổ áo, rồi nói: "Đến nhà anh hay nhà em?"
"Hả?"
Ngụy Hoài Minh nhìn bộ dáng ngây người của hắn thì thấy có chút thú vị nên thuận tay nhéo mặt Tần Nghiên một cái rồi nhét hắn vào trong xe.
"Vậy thì đến nhà em đi, anh có chút việc rất tò mò."
"Là cái tủ kia sao?" Tần Nghiên sờ sờ chỗ bị Ngụy Hoài Minh nhéo, nhếch khóe miệng hỏi anh, "Anh đoán bên trong là cái gì?"
Ngụy Hoài Minh dẫm lên chân ga, sợ bị tiếng ồn quấy nhiễu nên cố ý tăng âm lượng: "Đoán không ra nên em phải cho anh xem."
"Em có hơi ngại." Tuy ngoài miệng Tần Nghiên nói ngại, nhưng vẻ mặt thì lại bình thản, ngược lại còn nhìn chằm chằm Ngụy Hoài Minh đến mức anh cười thành tiếng.
"Tần Tiểu Nghiên, sao em lại đáng yêu như vậy chứ."
Tần Nghiên thở dài: "Trước kia không có ai nói em đáng yêu."
"Trước kia em thật sự không đáng yêu, mà là sau khi ở bên anh thì mới trở nên đáng yêu." Ngụy Hoài Minh đợi đèn đỏ xong lại tiếp tục lái về phía trước, trong xe không bật đèn, Tần Nghiên nhìn ánh đèn bên ngoài hắt vào giống như bàn tay phác hoạ hình dáng hắn, lại một lần có một cảm giác không chân thật.
"Ngụy đội..."
Ngụy Hoài Minh cau mày cắt ngang lời hắn: "Gọi anh là gì?"
"Anh Minh?" Tần Nghiên thăm dò gọi một tiếng.
"Đổi tiếp."
Trong xe im lặng vài giây. Ngụy Hoài Minh tự hỏi không biết có phải là mình ép Tần Nghiên hơi gấp hay không, vừa định cười ha ha đổi đề tài này thì chợt nghe thấy bên ghế phụ truyền đến một tiếng nhẹ nhàng: "Anh ơi."
Tay Ngụy Hoài Minh buông lỏng một chút, thiếu chút nữa là đụng phải xe bên cạnh.
Ánh sáng trong xe quá mờ nên nhìn không rõ vẻ mặt của Tần Nghiên, chỉ có thể thấy trong mắt hắn chứa đầy những vì sao.
Ngụy Hoài Minh được một tấc lại muốn tiến một thước: "Em gọi lại một tiếng nữa."
Tần Nghiên cho rằng anh nghe không rõ nên dứt khoát tiến đến bên tai anh gọi lại một tiếng "Anh ơi", trực tiếp khiến xương cốt anh vang lên một tiếng giòn tan. Dứt khoát tìm một chỗ dừng xe, anh xoay mặt Tần Nghiên lại, bình tĩnh nhìn hắn: "Cục cưng, kêu lại một tiếng nữa."
Tần Nghiên dựa vào tay anh đưa mặt về phía trước, chạm vào chóp mũi Ngụy Hoài Minh phun ra một hơi: "Anh ơi."
Nụ hôn bất ngờ khiến Tần Nghiên sửng sờ một chút, ba giây sau, hắn vươn tay phải ra nhẹ nhàng chế trụ gáy của Ngụy Hoài Minh.
Ngụy Hoài Minh hôn không hề có quy tắc nào mà chỉ biết ôm mặt Tần Nghiên gặm loạn, hai người răng chạm răng, miệng chạm miệng mà hôn nhau kịch liệt, thế nên không lâu sau khóe miệng cả hai đều bị thương. Ngụy Hoài Minh đang gặm đến cao hứng thì đột nhiên bị Tần Nghiên đẩy ra, vẻ mặt lập tức mất mát.
Tần Nghiên nhìn không nổi anh như vậy, hắn thở dài rồi bất đắc dĩ cười: "Anh à, hôn môi không phải như vậy."
Ngụy Hoài Minh vẫn còn trong tâm trạng hoài nghi sự quyến rũ của mình thì miệng đột nhiên bị một vật ấm áp phủ lên, sau đó lại có thứ gì đó trượt vào trong miệng. Đôi mắt Tần Nghiên chăm chú nhìn thẳng vào anh, dịu dàng trong mắt đều muốn tràn cả ra.
"Anh à, vươn lưỡi ra nào." Cả người Ngụy Hoài Minh đang ngớ ra thì chợt nghe Tần Nghiên chỉ huy động tác. Anh cảm giác được đầu lưỡi mình bị cắn một cách tinh tế, có cảm giác như kim châm rất nhẹ và mùi máu tươi nhàn nhạt, khơi dậy hơi nóng toàn thân trên dưới bắt đầu luận động.
Khi Tần Nghiên buông tay ra, cả người Ngụy Hoài Minh vẫn còn đang mê man. Sau khi suy xét một hồi thì anh cảm thấy không đúng lắm, hỏi hắn: "Sao em lại có kinh nghiệm như vậy?"
Bởi vì em đã mơ thấy cảnh này nhiều lần rồi.
Tần Nghiên mặt không đổi sắc lau vết máu chảy nơi khóe miệng, cười nói: "Có thể là trời sinh."
Ngụy Hoài Minh khởi động ô tô lần nữa: "Kỹ năng này cũng quá phạm quy rồi."
"Anh không thích sao?" Tần Nghiên đè tay lên phanh tay rồi nhích lại gần, vùi vào cổ anh cắn một cái, hắn cảm nhận được người dưới thân trong nháy mắt cứng đờ, sau đó —— hắn bị đẩy ra.
Ngụy Hoài Minh hung hăng dẫm chân ga, cũng không thèm liếc Tần Nghiên một cái, lời nói ra như rít từ kẽ răng: "Tần Tiểu Nghiên, em ghẹo anh đi, lát nữa về tới nhà rồi nói."
Tần Nghiên cúi đầu cười một chốc, sau đó đột nhiên im lặng.
Thật ra hắn không phải là người đặc biệt chủ động, ngày thường cho dù mượn mấy trăm lá gan hắn cũng không dám làm càn như vậy, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn hết lần này đến lần khác xác nhận xem có phải là Ngụy Hoài Minh thích hắn thật hay không, rốt cuộc là thích hắn bao nhiêu.
Thân phận thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến hắn sợ hãi.
Hắn sợ tốc độ mất đi còn nhanh hơn tốc độ có được.
Bình thường Ngụy Hoài Minh rất chậm tiêu, nhưng đối với chuyện của Tần Nghiên thì lại rất hiểu rõ, nghe thấy Tần Nghiên bên kia không nói tiếng nào thì thả chậm tốc độ xe.
Phía trước đúng lúc sáng đèn đỏ, Ngụy Hoài Minh dừng lại rồi bật đèn trong xe lên.
Tần Nghiên híp mắt thích