Tác giả nói Chương này rất hay :))))
Edit: Rea
—————
Sau khi tìm được nơi ở của Lý Cẩn thì phạm vi điều tra thu hẹp đi rất nhiều, đội hình sự tiến hành điều tra tình hình xe ra vào gần đó và rất nhanh đã tìm thấy một chiếc Audi màu đen cứ đúng giờ vào chập tối mỗi ngày đậu cùng một chỗ xuất hiện ở gần tiểu khu, tiếp đó họ lần theo thì cũng biết được chủ xe là ai. Lúc trước hung thủ gây án đều bị du͙ƈ vọиɠ làm cho mờ mắt, lại ăn chắc là sẽ không có ai báo án nên hành tung rất trắng trợn, dẫn theo đó vừa điều tra đã lộ ra rất nhiều thông tin.
Điều mà mọi người không ngờ tới chính là nơi ở của người đàn ông này là trong một khu biệt thự ở thành phố H, thậm chí hắn ta mẹ nó còn có quan hệ làm ăn với Ngụy Hoài Minh.
"Nhìn qua thì là ông chủ lớn áo mũ chỉnh tề, nhưng sau lưng lại toàn làm ra mấy chuyện dơ bẩn." Chu Mộc chán ghét liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau xì một tiếng khinh miệt, "Nói là mặt người dạ thú như đang xỉ vả vào từ này vậy."
Ngụy Hoài Minh ngồi bên cạnh hắn ta thở dài: "Chú Vương à, chú thật sự... Hà cớ gì lại làm vậy?" Mấy ngày nay hắn ta cũng vô cùng sợ hãi, từ sau khi lỡ tay gϊếŧ người thì ngủ không yên một ngày nào, vốn là một người thân sĩ* nhưng hiện tại ngược lại thoạt nhìn giống như một ông lão gần đất xa trời hơn. Bọn họ đang lái xe đến căn nhà nhỏ mà hắn ta thuê, ngoại trừ việc xin Ngụy Hoài Minh một điếu thuốc ra thì hắn ta không hé nửa lời, anh đưa thuốc cho cũng không châm, hắn ta cũng không để tâm đến việc đó mà chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, cho đến khi xe dừng lại mới dường như ý thức được gì đó mà tỉnh táo lại rồi bảo Ngụy Hoài Minh lấy chìa khóa trong túi áo mở cửa.
(*Người có học vấn thuộc đẳng cấp trên trong xã hội)
Vừa mới mở cửa đã ngửi thấy được một mùi gay mũi, trước mắt là từng mảng lớn máu tươi đã khô, mùi tanh đặc trưng trộn lẫn với mùi thịt thối tạt vào mặt khiến mấy cảnh sát trẻ chưa từng xuất cảnh nôn thốc nôn tháo, còn mấy người có kinh nghiệm tương đối phong phú cũng không khá hơn là bao, ai nấy cũng đều bị hun đến mức nước mắt mông lung, lau đi vài giọt nước mắt mới vất vả lắm nhìn rõ được cảnh tượng trong phòng ---- cảm giác đầu tiên của Ngụy Hoài Minh chính là địa ngục trần gian.
Sàn của căn phòng hơn một trăm mét vuông dính đầy máu, vết máu đã hoàn toàn khô nhìn qua giống như một tấm thảm đỏ bị gỉ, các loại dụng cụ nằm rải rác trên giường và mặt đất, nhìn dấu vết trước mặt là có thể dễ dàng đoán ra rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì. Trên bàn còn đặt một con dao, chỗ không bị ố đỏ chắc là nơi đặt thi thể nạn nhân.
Không cần lấy mẫu, không cần kiểm tra cũng không cần suy luận gì cả, nơi này đã xảy ra những gì vừa xem đã hiểu rõ.
"Sau khi làm xong tôi cũng không dám vào đây nữa." Hắn ta dựa vào cửa như bị người ta rút hết xương cốt, hai mắt vô hồn nhìn vào trong phòng, cũng không biết tiêu điểm dừng ở đâu, "Nhưng từ ngày đó trở đi, mỗi ngày tôi đều mơ thấy cô ấy đến tìm tôi đòi mạng."
Hắn ta nói đến đây đột nhiên bóp cổ mình, còng tay cũng theo động tác này của hắn vắt ngang trên cổ, xúc cảm lạnh lẽo khiến hắn run rẩy quỳ rạp xuống đất: "Cô ấy bóp cổ tôi ngay trên giường này giống như khi tôi bóp cổ cô ấy vậy." Mỗi lần hắn ta nói ra một chữ lại tăng sức lực trên tay thêm một phần, bóp đến mức mặt mày tím tái, cổ họng không phát ra được tiếng nào thì Ngụy Hoài Minh mới bước tới lấy tay hắn ra, tạt nước vào mặt hắn rồi nói: "Anh vẫn chưa thể chết."
Ít nhất không thể để cho anh tự sát được.
Sau khi lấy mẫu xong, Ngụy Hoài Minh đưa mọi người trở lại xe, lúc đếm phát hiện ra thiếu mất một người, anh mới quay lại phòng kia thì thấy Tần Nghiên vẫn còn đang mò mẫm trong đó, nhìn hắn nghiêm túc nên Ngụy Hoài Minh chỉ dựa người vào cửa không đến quấy rầy.
Tần Nghiên tìm kiếm nửa ngày nhưng hình như không tìm thấy gì cả, vừa quay đầu lại thì thấy Ngụy Hoài Minh đang đứng ở cửa, hắn cười cười xin lỗi anh: "Tôi chỉ lo tìm manh mối mà quên mất thời gian, còn để cho mọi người chờ."
"Giáo sư Tần nói lời này khách khí quá, vả lại nếu cậu tìm được manh mối khác cũng sẽ có lợi cho vụ án của chúng tôi." Ngụy Hoài minh nói rồi nhìn hai tay trống không của hắn hỏi: "Tìm được gì không?"
Tần Nghiên lắc đầu tỏ ý không phát hiện ra được gì, chắc là do bản thân nghĩ nhiều, sau đó hai người nói thêm vài câu rồi lên xe trở về.
Căn nhà nhỏ bị dán giấy niêm phong bỗng nhiên trở nên nổi bật giữa bãi đất trống.
Tôn Giai Thần và ba anh ta đã chờ ở cục cánh sát rất lâu rồi.
Đây là lần thứ hai Tôn Trinh và hung thủ gặp nhau, lần đầu tiên là tại một tụ họp kinh doanh cách đây vài năm, lúc đó hắn nói mình có một việc làm ăn muốn Tôn Trinh tham gia cổ phần nhưng bị ông từ chối, sau đó họ cũng không gặp nhau nữa, cũng không nghĩ đến lần thứ hai gặp mặt lại là trong tình huống này.
Tôn Giai Thần nhuộm mái tóc sặc sỡ của mình thành màu đen, cái đầu chổi lông gà cũng được ép xuống, hiện tại trông anh ta thật sự có chút bộ dáng phong nhã của một công tử ---- nếu anh ta không động thủ đánh người.
Khi Tôn Giai Thần nhìn thấy hung thủ thì xông thẳng đến đấm cho hắn ta một cú ngã xuống đất, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã khóa ngồi trên người nọ rồi đấm từng quyền một xuống. Ngụy Hoài Minh đi đến ngăn anh ta lại nhưng ban đầu rõ ràng là không ngăn được, anh phải dùng sức nện anh ta mấy cú mới tách hai người ra được. Tôn Giai Thần vừa bị anh đẩy ra lại nhào tới lần nữa nhưng lại bị Tần Nghiên nhanh tay lẹ mắt cản lại.
"Buông tôi ra! Tôi muốn đánh chết thằng chó này!" Tôn Giai Thần bây giờ giống như chó điên cứ gặp người là đánh khiến trên mặt Tần Nghiên cũng có thêm vài vết thương, hắn vội vàng gọi người lấy dây thừng đến trói anh ta lại. Tần Nghiên lau vết máu trên khóe miệng lạnh lùng nhìn anh ta: "Hiện tại anh đánh chết hắn thì anh cũng là kẻ gϊếŧ người."
Tôn Giai Thần cãi lại: "Hắn cũng tính là người sao? Hắn chính là súc vật! Tôi..."
"Cho dù có là súc sinh thì chú cũng không có quyền quyết định sống chết của hắn!" Ngụy Hoài Minh sai người dẫn phạm nhân đi rồi sửa sang lại quần áo, cúi chào Tôn Trinh một cái sau đó quay đầu nhìn Tôn Giai Thần: "Mặc kệ hắn ta đã làm qua cái gì, hắn cũng đều là một con người, mà gϊếŧ người thì chính là phạm pháp, chính là muốn gánh vác trách nhiệm! Chú muốn cho ba chú vì mình mà khóc một lần nữa sao?"
Mấy ngày nay Tôn Trinh cũng gầy đi rất nhiều, hôm nay nghe nói đã bắt được hung thủ liền gác hết tất cả công việc trong tay lại phía sau mà chạy đến cục cảnh sát ngồi xổm ở đó, lúc Ngụy Hoài Minh vừa nhìn thấy ông suýt chút nữa còn không nhận ra. Tuy rằng Tôn Trinh có chút vấn đề về thẩm mỹ nhưng thật ra ông là một người đàn ông rất chú trọng