Đứa bé
Edit: Rea
—————
Tần Nghiên còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên sau lưng lại bị người khác đụng trúng, vốn là hắn đứng tư thế dựa tường giống Ngụy Hoài Minh nên lúc này đã trượt thẳng vào lồng ngực anh. Đối phương còn quay lại ôm lấy hắn theo bản năng, cả hô hấp và nhịp tim của hai người đan xen vào nhau khiến trong giây lát không thể phân biệt được là tiếng tim ai đập lớn hơn.
Đụng trúng hắn là một người đàn ông béo đến mức giống như một núi thịt, có thể anh ta tưởng ở đây không có người nên lúc này bị dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất. Anh ta gục đầu một hồi lâu mới mở di động lên, sau đó nương theo ánh sáng yếu ớt từ nó nhìn thấy được hai dáng người, máu nóng anh ta dồn lên não, mồm miệng không rõ mà quát: "Ai... tên đéo nào cho phép các người tới đây? Không... Không biết đây là... là địa bàn của Tứ gia sao?"
Cho dù đang ở bên ngoài nhưng khi tên béo kia mở miệng, hai người vẫn ngửi được mùi rượu gay mũi. Tinh thần của Ngụy Hoài Minh hiện tại vô cùng căng thẳng, anh sợ nhất là gặp rắc rối nên hoàn toàn không có tâm trạng dây dưa với con ma men này, sau khi bình tĩnh nhét gói ma túy vào trong túi xong liền liên tục xin lỗi rồi nói sẽ đi ngay bây giờ. Thấy người đàn ông kia vẫn còn nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ nên anh vô thức ấn đầu Tần Nghiên vào ngực mình rồi dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với hắn: "Cục cưng, chúng ta đổi chỗ khác."
Tần Nghiên phản ứng cũng nhanh, hắn chui thẳng vào trong ngực anh, tay ôm lấy eo anh mềm mại kêu "Anh ơi" khiến trái tim Ngụy Hoài Minh run lên.
Con ma men kia thấy bọn họ như vậy cũng đoán được họ đến đây để làm gì, trong lòng cảm thấy buồn nôn nên kêu bọn họ nhanh chóng cút đi. Ngụy Hoài Minh đáp lại một tiếng rồi khom lưng bế Tần Nghiên lên, đối phương tự nhiên vòng tay qua cổ anh trong tư thế bế công chúa, đầu thì vẫn gục xuống.
Nhưng thật ra cả hai đều có chút cứng đờ.
Ngụy Hoài Minh bị tiếng "anh ơi" kia làm cho lay động, lúc ôm Tần Nghiên sợ hắn cảm giác được cái gì đó lại sợ mình diễn không giống khiến người ta nhìn ra sơ hở nên anh cũng phải kiên trì mà bế kiểu công chúa. Tần Nghiên dựa sát vào anh, tầm mắt thỉnh thoảng lướt qua cái cổ xinh đẹp và đường nét quai hàm của anh, cả người hắn đều bị bức điên luôn rồi.
Sau khi đi qua góc cua, Ngụy Hoài Minh lập tức thả Tần Nghiên xuống rồi vội vàng giải thích vừa rồi làm vậy là do tình thế bức bách, nhưng sau khi Tần Nghiên tỏ vẻ đã hiểu thì anh lại không biết nên nói gì tiếp theo nên theo thói quen muốn lấy thuốc lá trong túi, sau đó lại nghĩ đến việc hắn trong thích ngửi mùi thuốc nên liền rút tay ra, trông anh lúng túng như học sinh tiểu học làm điều sai.
Tần Nghiên cảm thấy buồn cười khi thấy anh như vậy, hắn nói: "Không phải bình thường Ngụy đội hay đi chọc ghẹo lắm sao? Tôi còn tưởng anh rất có kinh nghiệm đó."
Ngụy Hoài Minh đang suy nghĩ chủ đề tiếp theo để nói thì nghe thấy những lời này nên anh vội vàng giải thích: "Không phải vậy... Đúng là... Người xuất thân từ trường cảnh sát giọng điệu không khác nhau lắm, nhưng thực ra tôi rất hướng nội..." Nói xong câu đó chính anh nghe cũng thấy không ổn nên lại bổ sung thêm một câu, "Tôi chỉ thích nói đùa thôi, nhưng nói chuyện với cậu thì không thể như vậy được."
"Tại sao?" Tần Nghiên khó hiểu.
"Bởi vì tôi cảm thấy cậu là kiểu người rất nghiêm túc nên tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì tôi nói với cậu." Ngụy Hoài Minh thật sự nghĩ như vậy, mỗi lần anh nói chuyện với Tần Nghiên, đối phương đều nhìn vào mắt anh nghiêm túc lắng nghe làm cho anh cảm thấy nói dối đứa nhỏ này sẽ khiến lương tâm anh bất an, anh vẫn luôn quy kết đây là ma pháp gì đó của mấy nhà tâm lý học, nhưng anh lại thấy hắn vẫn có chút đặc biệt, chính là cảm giác ở chung rất thoải mái.
Tần Nghe nghe anh nói xong cũng không tỏ ý gì, tình cảnh lại lần nữa rơi vào xấu hổ.
Ngụy Hoài Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời định nói trời sao hôm nay không tệ lắm, nhưng khi dời tầm mắt xuống lại đột nhiên im lặng, sau đó anh kéo tay Tần Nghiên.
Anh thấy có một cô bé đi ngang qua.
Đi đến góc có con ma men kia.
Tần Nghiên quay đầu nương theo ánh mắt của anh nhưng không thấy gì cả, vì thế hắn nghi hoặc nhìn anh.
"Có một cô bé đi qua đó." Ngụy Hoài Minh nói xong lại có chút thiếu tự tin, "Chợt lướt qua trong nháy mắt thôi nên tôi nhìn không rõ, nhưng tôi đoán là một cô bé, dáng người rất thấp." Ngụy Hoài Minh khoa tay múa chân miêu tả một chút rồi đặt tay ở bên eo, "Cao tầm này, còn có tóc dài nữa."
Vào ban đêm có một đứa trẻ xuất hiện ở gần KTV?
Nhưng không đợi bọn họ có hành động gì tiếp theo thì cô bé kia lại xuất hiện, có điều lần này là cùng với người đàn ông nọ.
Cô bé cưỡi trên vai anh ta cười khanh khách, núi thịt di động kia nâng tay lên đùa giỡn với cô bé, trông hai người chơi rất vui vẻ, cũng không chú ý đến bọn Ngụy Hoài Minh bên này mà đi thẳng về phía đại sảnh.
Là cha con sao?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thể không thừa nhận là tinh thần mình căng thẳng.
Ngụy Hoài Minh cười nói phá án nhiều quá nên nhìn ai cũng giống người xấu, Tần Nghiên an ủi nói đây cũng không hẳn là chuyện không tốt, sau đó lại hỏi anh cái gói kia phải làm sao bây giờ. Ngụy Hoài Minh đưa tay vào túi rồi nhìn về hướng KTV, nghĩ đến đám người Triệu Chính sợ là muốn thâu đêm, nhưng hiện tại anh đặt toàn tâm mình vào cái gói đồ này nên không có tâm tư chơi với bọn họ, vậy nên anh gọi cho Triệu Chính nói mình đi trước.
Lúc Tần Nghiên tới không có lái xe, Ngụy Hoài Minh lại có uống chút rượu nên họ tìm một người lái thay, nhưng sau khi hỏi chỗ ở của Tần Nghiên thì anh lại bắt đầu khó xử: "Chỗ cậu ở xa quá." Thật ra chỗ Tần Nghiên ở cũng không tính là xa, lúc ấy hắn tìm phòng có ý muốn thuê đại một căn nào đó gần cục cảnh sát một chút, còn Ngụy Hoài Minh lại là loại phú nhị đại độc ác không biết nỗi khổ của nhân gian mà ở trong một căn biệt thự lớn của gia đình, đi làm đều phải lái xe cả tiếng đồng hồ, mà lần này tìm KTV còn xa hơn nhà anh nữa nên nếu muốn đưa Tần Nghiên về nhà thì lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Ngụy Hoài Minh tính toán thời gian, đợi đến lúc Tần Nghiên về nhà cũng hơn một giờ rồi, sau đó anh lại trở về nhà mình nữa...
"Giáo sư Tần, nếu không thì tối nay cậu ở nhà tôi đi, tôi sống một mình nên phòng trống còn nhiều lắm."
Tần Nghiên cũng