Đang ngủ mê man, có người hét lên: "Hứa Bán Hạ! Hứa Bán Hạ là ai?" Hứa Bán Hạ nhắm mắt không suy nghĩ trả lời: "Anh em nào gọi tôi vậy?" Người gọi bên ngoài sửng sốt một hồi, sau đó nói: "Ai là anh em của cô, cô đứng lên, có thể đi được rồi." Giọng điệu của người đó có chút ngẩn người.
Sau đó Hứa Bán Hạ mới nhớ tới mình đang bị nhốt ở bên trong, vội vàng đứng dậy, vung hai tay nhảy lên, cả một thân hình nặng như vậy lại tiếp đất một cách nhẹ nhàng đây là điều mà Hứa Bán Hạ tự hào nhất, béo nhưng không phì, béo nhưng không uể oải, béo mà mạnh, chất béo cho ra tinh thần.
Lúc đi ra ngoài liền thấy Đồng Kiêu Kỵ đang lái ô tô đợi sẵn, vẫn là chiếc xe đó nhưng vị trí của hai người thì bị đảo lộn. Hứa Bán Hạ bước tới, càu nhàu: "Móa nó, bữa cơm tù trong đó tôi chưa ăn nổi một miếng. Sáng dậy trễ nên lỡ giờ ăn. Không ngờ đến trưa mới ngủ dậy đã được về nhà rồi, phải tắm rửa rồi mời Phùng tổng ăn tối để cảm ơn anh ta."
Đồng Kiêu Kỵ mở cửa xe cho Hứa Bán Hạ nói: "Vợ chồng anh Phùng đưa con trai đi du lịch Đông Nam Á. Hôm qua tôi đã đến nhà tìm anh ta. Chỉ có một người hình như là người thân đang trông nhà hộ. Tiền này là Mèo hoang hỏi mượn cha cô ấy. Điều kiện là cô ấy phải về nhà sống đó chị à."
Hứa Bán Hạ sững sờ, luôn cảm thấy lai lịch của Cao Tân Di có vấn đề, nhưng bởi vì cô ta là bạn gái của Đồng Kiêu Kỵ, cũng phải giữ sự riêng tư cho người ta nên cô mới không hỏi, không ngờ lại có một người cha giàu có như vậy. Chờ Đồng Kiêu Kỵ vòng đầu xe, sau đó cô mới hỏi: "Chuyện là như thế nào? Cô ấy có đến không? Có phải vì tôi mà ảnh hưởng đến hai người không?"
Đồng Kiêu Kỵ lái xe, nói: "Tôi cũng không biết, Mèo hoang nói với tôi là cha cô ấy một cô tình nhân lớn hơn cô ấy một chút thôi, mẹ cô ấy bị chọc đến tức chết, chuyện này mới xảy ra hồi đầu năm nay. Cho nên cô ấy không muốn về nhà cũng không muốn làm hòa với cha. Hôm qua chúng tôi đến nhà Phùng tổng thấy vậy nên không còn cách nào, Mèo hoang đành phải thương lượng với cha cô ấy về chuyện tiền bạc, chỉ cần cô ấy về nhà sống thì cha cô ấy sẽ đưa tiền ra giúp. Không biết sao khi ông biết tôi và cô ấy đã qua đêm thì có đồng ý cho cô ấy qua lại với tôi không. Tôi đã đưa cô ấy về nhà rồi, tất cả thông tin liên lạc cô ấy đều đưa sẵn rồi nè, chị xem, còn đây là danh thiếp của cha cô ấy."
Hứa Bán Hạ tự nhủ: "Trông cô ấy cũng giống tôi có một người cha vô lương tâm. Ông ta là cha của con Mèo hoang này thật sao? Ông ấy lợi hại như vậy sao?" Hứa Bán Hạ cầm tấm danh thiếp lên, bắt đầu lo lắng nói với Đồng Kiêu Kỵ: "A Kỵ, hôm nay tàu đến. Chú có thể sắp xếp cho ba xe tải của chú kéo hàng. Ở trong bãi thì tôi sẽ nhờ Tiểu Trần dỡ hàng. Sau đó chúng ta sẽ gọi điện thoại cho Mèo hoang. Nếu có thể, chúng ta sẽ đến thăm cô ấy. Nếu không thì sẽ rất tiếc lỡ như sau này chú và cô ấy bị cắt đứt quan hệ. Tôi nghi ngờ cha cô ấy sẽ không cho qua lại với chú."
Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy có chút bực bội, đúng vậy, anh ta vẫn đang được tạm tha. Mặc dù gần đây công việc kinh doanh vận tải làm ăn phát đạt cũng đã mua được xe mới, nhưng thân phận của anh ta thực tế thì không thể thay đổi. Nhưng anh ta vốn kiêu ngạo từ trong xương, liền ngẩng đầu nói: "Không sai, Mèo hoang nghĩ đến cha của cô ấy là đúng, cô ấy có thể làm trái lời của cha cô ấy sao? Không chừng về nhà sẽ bị dạy dỗ một trận. Hôm nay có quỳ trước cửa nhà cô ấy cũng vô ích, tôi đã sắp xếp việc dỡ hàng rồi. Tiểu Trần cũng treo cổ truyền nước biển rồi. Cậu ấy nói cảm lạnh sẽ nhanh khỏi nhưng cứ sốt liên miên, bởi vậy tôi kêu cậu ấy đừng lo lắng việc hàng hóa. Tôi sẽ phụ trách, cậu ấy cũng cần được nghỉ ngơi. Còn về phía Mèo hoang thì sau này tôi sẽ nói chuyện."
Hứa Bán Hạ thở dài: "Mèo hoang là vì tôi nên mới ra thế này. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay không có thời gian. Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến tìm cách."
Đương nhiên Đồng Kiêu Kỵ cũng lo lắng, nhưng anh ta không nói gì, chỉ thờ ơ nói: "Mèo hoang là con của ông ấy, sớm muộn gì cha cô ấy cũng sẽ tìm cách đưa cô ấy về nhà. Không liên quan đến chị đâu."
Đương nhiên Hứa Bán Hạ cũng biết chuyện này, nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng là do cô, nói ra cũng có chút áy náy. Ở bên nhau nhiều ngày mới biết Cao Tân Di thực sự là một người tốt, tốt hơn sự thèm ăn của Chu Thiến dành cho cô. Nhưng lại gặp phải người anh em Đồng Kiêu Kỵ khách sáo như vậy, cô duỗi tay vỗ vào tay Đồng Kiêu Kỵ một cái, không nói nữa, liền gọi cho Tiểu Trần: "Tiểu Trần, chú ở bệnh viện sao?"
Tiểu Trần nói to trong không gian ồn ào: "Đúng vậy, không ngờ Tết Nguyên Đán lại có nhiều người đến như vậy, truyền nước biển còn không đủ chỗ ngồi nữa, bởi vậy Chu Thiến phải ra ngoài ngồi luôn rồi. Béo à, chị không sao chứ?"
Hứa Bán Hạ nói: "Tôi không sao, A Kỵ giúp tôi giải quyết rồi. Chú sốt nhiều ngày như vậy, có đi chụp X-quang phổi không?"
Tiểu Trần nói: "Tôi chụp rồi. Tôi nghĩ là vấn đề về phổi, nhưng mà sau khi chụp X-quang phổi thì không thấy gì bất thường. Bác sĩ nói có thể vì đã tập thể dục quá nhiều nên sức khỏe không chịu được mà thôi."
Hứa Bán Hạ không khỏi cười mắng: "Móa nó, tôi chưa từng thấy người thích vận động nhiều tới nỗi phải truyền nước biển như chú luôn đó. Càng tập lại càng gầy đi. Hiện tại nếu bác sĩ này không rành thì sẽ không tốt cho sức khỏe của chú. Để tôi chỉ chú một cách, tôi biết một bác sĩ nội khoa rất giỏi đến đó kiểm tra lại một lần nữa đi. Phải tìm ra nguyên nhân thật sự, nếu không sau này anh em bọn tôi chưa chắc có thể gặp lại chú đâu."
Tiểu Trần cười nói: "Không có gì đâu, có lẽ dạo này mệt quá. Tết nguyên đán này tôi chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lần cho đã. Không đi uống rượu mà chỉ đi thăm họ hàng thôi. Vài ngày sau sẽ khỏe lại thôi mà. Yên tâm."
Hứa Bán Hạ cười rồi cúp máy, lại gọi điện cho Triệu Lũy: "Triệu tổng, tôi là Tiểu Hứa đây. Hôm nay nguyên liệu cuối cùng cũng cập bến. Không biết khi nào Triệu tổng sẽ về nhà, tôi sẽ chuyển nó qua cho anh."
Triệu Lũy bên kia giọng nói có chút lo lắng: "Đến bến rồi sao? Ồ, tốt, tốt rồi. Tiểu Hứa, cô không sao chứ?"
Hứa Bán Hạ cảm thấy Triệu Lũy có ý cúp máy, nhưng không hiểu sao cô lại muốn nói thêm vài câu với anh ta, ít nhất cô phải nói chúc mừng năm mới, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, v. V.. vì đã chiếu cố cô trong thời gian qua: "Triệu tổng, đã xảy ra chuyện à. Tôi vừa được thả ra, tôi mới bị nhốt một đêm thôi. Chỉ vì hóa đơn VAT sai ở công ty Sán Đầu. Tôi chán nản quá, muốn tìm người để nói chuyện."
Triệu Lũy ở đằng kia ngạc nhiên nói: "Cái gì, cô cũng đi vào trại giam rồi? Tiểu Hứa, qua đây nói chuyện một lát đi."
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: "Tôi ở trong đó một đêm, mùi hôi tanh nồng nặc, phải về nhà tắm rửa một chút. Sau đó còn phải đến bãi kho để xem việc dỡ hàng. Hay là sau khi đỡ hàng xong tôi sẽ qua chỗ anh, được không?"
Triệu Lũy thẳng thắn: "Được, ăn trưa xong tôi sẽ tới bãi xếp của cô."
Hứa Bán Hạ gọi cho dì giúp việc ở nhà nấu cơm trưa, sau đó bỏ điện thoại xuống, quay sang nói với Đồng Kiêu Kỵ: "Ngay cả thương nhân nước ngoài như Triệu Lũy cũng phải gặp vấn đề khó khăn, tôi không nên kêu là mình oan uổng."
Đồng Kiêu Kỵ nghiêm túc lái xe hỏi: "Béo à, chị sợ đi vào đó sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi không sợ cho lắm, vì tôi biết Phùng tổng sẽ không thấy chết mà không cứu. Nếu tôi biết Phùng tổng đang đi du lịch nước ngoài thì đêm qua tôi đã không ngủ được rồi. Chú có tin là qua trưa hôm qua tới giờ tôi vẫn chưa ăn cái gì không? Tôi đã bỏ lỡ thời gian ăn khi vào trại buổi trưa. Rồi ngủ quên lúc tối luôn. Chăn bông nhỏ có mùi. Áo khoác của tôi hơi lạnh mà không thể cởi ra được. Nhưng mà ngược lại bây giờ tôi cũng không cảm thấy đói. Tại sao vậy ta? À mà phải nói là điều kiện đều ở trại bây giờ tốt hơn so với chú ở hồi đó rất nhiều đấy."
Đồng Kiêu Kỵ cười nói: "Tôi đã trở thành hiệu trưởng ngay khi tôi bước vào đấy. Người ở phòng bên cạnh là người phục vụ, ủy viên thể thao thì bên trái và thầy dạy thể dục bên phải. Tôi chưa từng biết đói là gì khi có nhiều người chăm sóc như vậy."
Hứa Bán Hạ vỗ vai Đồng Kiêu Kỵ nói: "Được rồi, A Kỵ, cuối cùng tôi cũng thấy chú cười." Khi lần đầu tiên Đồng Kiêu Kỵ bị bắt vào trại giam, còn Hứa Bán Hạ thì bôn ba bên ngoài, anh ta không được người mới ở bên trong đối xử như vậy. Nhưng anh ta chưa từng bị đánh vì anh ta có một khẩu hiệu diệt trừ kẻ ác nên những kẻ trộm cắp, lừa đảo rất sợ anh ta. Sau vài ngày, anh ta trở thành một lão đại trong phòng giam, được gọi là hiệu trưởng, và cấp dưới của anh ta theo truyền thống được phân công theo thứ bậc. Hứa Bán Hạ biết Đồng Kiêu Kỵ rất vui khi nói về giai đoạn lịch sử huy hoàng này, thấy hôm nay có chút chán nản về chuyện của Cao Tân Di nên cô cố ý nhắc đến, và thật sự nó đã có tác dụng.
Đồng Kiêu Kỵ cũng hiểu ý của Hứa Bán Hạ rồi cười cười, nhưng không nói ra, đều là huynh đệ nên việc gì trong lòng cũng đều biết.
Đang ăn cơm trưa, bến tàu gọi điện cho Đồng Kiêu Kỵ nói hàng đã đến, Đồng Kiêu Kỵ đặt điện thoại xuống, vội vàng thu dọn đồ ăn rồi bắt taxi rời đi. Hứa Bán Hạ cũng không ở lại lâu, sau khi ăn xong liền đi ra bãi xếp. Trước khi xe tải đến, không ngờ Triệu Lũy đã đến trước, điều này cho thấy Triệu Lũy đã rất nóng lòng.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy xe của Triệu Lũy chạy tới, liền chào hỏi, Triệu Lũy đi ra thì cười nói: "Triệu Lũy, đây là lần đầu tiên anh đến đây sao? Nhiều người nói không tìm được đường đến đấy chứ."
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, cau mày nói: "Còn cười được sao?"
Hứa Bán Hạ vẫn cười nói: "Không cười không lẽ phải khóc sao? Năm nay, tôi gặp xui xẻo. Còn nhiều chuyện phải khóc nữa. À, anh thấy đấy, chiếc xe tải từ xa chạy tới là lấy tiền bồi thường từ tôi đấy, tôi bị cái bánh xe đó cán xẹp luôn rồi. Nhưng anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi mà khóc một cái là chỗ này tan đàn xẻ nghé liền. Triệu tổng à, không thể phủ nhận là ngủ trong trại một đêm yên tĩnh thật."
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ gật đầu: "Tôi phải nói, mỗi lần gặp mặt, cô đều khiến tôi phải kinh ngạc. Không hổ là tuổi trẻ tài cao."
Hứa Bán Hạ nghe xong liền mừng rỡ, nhận được lời khen của Triệu Lũy, mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng khi nghe được từ miệng Triệu Lũy cô vẫn rất vui: "Triệu tổng quá khen rồi, anh vào trông ngồi đi, bên ngoài xe chở hàng đến sẽ mịt mù khói bụi, những người bốc xếp sẽ làm việc của họ."
Triệu Lũy đi theo Hứa Bán Hạ vào văn phòng, hỏi: "Chỗ cô nói là ở đâu vậy? Khách sạn ba sao không phải là nơi mà tôi chưa từng đến."
Bây giờ đến lượt Hứa Bán Hạ ngạc nhiên: "Cái gì? Cái này cũng khác nhau sao? Tôi sống trong một trại giam, còn các doanh nhân nước ngoài thì sẽ được đối xử khác."
Triệu Lũy ngẩn người nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Cô thật sự vào trong trại giam sao? Chẳng trách toàn thân bốc mùi hôi. Thế nào rồi? Bên trong đó ngủ ngon không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi vào trong đó rồi, còn làm được gì nữa? Con người thực dụng không nghĩ ngợi được gì. Tôi ngủ đến trưa thì A Kỵ đã dùng tiền để chuộc tôi về. Nếu không phải tối hôm qua tôi không ăn tối thì có thể ngủ ngon hơn. Triệu tổng, nếu anh có vào trại thì cũng sẽ không ở lại qua đêm, anh có thể đưa cho họ một tờ chi phiếu chẳng