Tết Nguyên Tiêu* hôm đó, Hứa Bán Hạ theo lệnh của Phùng Thái Thái, đến sân bay đón Phùng Ngộ về nhà. Chỉ mới ra ngoài được năm ngày, khuôn mặt mập mạp của Phùng Ngộ đã tái nhợt và phờ phạc, có thể thấy anh ta ngồi rất rất nhiều lần trên bàn rượu. Theo Phùng Ngộ thì anh ta đã nhìn ra một manh mối sau một ngày chạy lên chạy xuống trong xưởng thép, biết rằng năm nay chắc chắn sẽ khác với mấy năm trước, sự thiếu hụt nguồn cung năm nay là hậu quả của việc giải tỏa nhà kho một cách buông thả vào năm ngoái, cũng là hậu quả của việc mùa đông năm nay ấm và mùa xuân đến sớm. Hơn nữa, đêm đó trên bàn rượu anh ta đã biết được, mỗi ngày xưởng thép sản xuất được 10% sản phẩm, nhưng chỉ phân phối được 7% số hàng, chỉ cần việc quay vòng vốn thuận lợi, anh ta sẽ lập tức ngừng tích trữ. Chỉ vì chính họ cũng đã lường trước được việc giá cả tăng lên, nên liền đi đầu cơ tích trữ.
*[Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 trọn ngày 15 cho đến nửa đêm 15 của tháng giêng Âm lịch.]
Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, Phùng Ngộ cũng hiểu một chút, rằng việc buôn bán chặt chẽ mới chỉ là bước khởi đầu, bây giờ trong kho của xưởng thép vẫn còn hàng, còn có thể lấy được hàng nhờ vào ngoại lực. Chỉ chờ đến lúc giá cả tăng lên, các xưởng máy thép sẽ bán hết hàng, còn các đại lý thì lại ở trong thời điểm đua nhau tăng giá khốc liệt, lúc đó nếu muốn lấy được hàng, chỉ có thể đánh tay đôi. Ngày hôm sau, khi bàn bạc về ý tưởng này với Hứa Bán Hạ, cả hai người đều cảm thấy trưng bày hàng hóa càng sớm càng tốt mới chính là quyết định cuối cùng. Vì vậy, Phùng Ngộ lập tức chạy tới ngân hàng, rút ra bốn vạn nhân dân tệ tiền mặt trong thẻ tín dụng, cười hì hì rồi nhét vào ngăn kéo của người quản lý. Bốn vạn nhân dân tệ thậm chí còn chưa được bao lại, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ bốn xấp tiền một trăm nhân dân tệ đã đóng dấu của ngân hàng, giống như tấm thẻ ghi giá rõ ràng, đối phương cũng không cần phải bận tâm suy đoán. Bên kia cũng rất vui vẻ, lập tức đồng ý, ngày mai sẽ bắt đầu thu xếp sản phẩm theo thông số tiêu chuẩn mà Phùng Ngộ muốn, giao hàng trong vòng ba ngày.
Tiền cứ thế chồng chất, Phùng Ngộ đánh chiêu này rất chính xác, ra sức mà đánh, vì vậy sáng sớm hôm nay, anh ta đã giám sát con thuyền chở hàng và bắt đầu vận chuyển, sau đó mới dám gác lại nỗi lòng đã mang về nhà trong suốt năm ngày. Nên khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ, anh ta liền than thở: "Béo à, cô nói xem nếu ngày đó tôi cầm vào hai vạn nhân dân tệ, liệu hôm nay có thể giao hàng cho tôi sớm như vậy không?"
Hứa Bán Hạ vừa lái xe, vừa cười nói: "Chỉ sợ là sẽ mất thêm vài ngày nữa, nhưng Lão đại à, tôi nghĩ bốn vạn của anh vẫn đáng giá, chia đều bình quân cho hàng hóa của anh, mỗi tấn cũng thêm được hai mươi tệ, nhưng mấy hôm nay giá cả tăng từng ngày từng đêm, nếu xưởng thép kéo dài đến mười ngày nửa tháng, thì mức tăng cũng phải hơn hai mươi tệ, hai vạn mà anh từ chối bán cũng sẽ không đủ. Đợi vài hôm nữa anh sẽ thấy hai vạn nhân dân tệ gửi vào mà anh cũng không được giao hàng, nếu sốt ruột muốn gửi tiếp hai vạn nữa, còn phải xem thường bên kia, hậu quả còn tồi tệ hơn nhiều so với việc anh hành động dứt khoát, hào phóng đập xuống bốn vạn tệ. Muốn bắt sói thì đừng tiếc trẻ nhỏ, Lão đại anh nói đúng."
Phùng Ngộ thở dài, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn hơi bảo thủ, nếu tôi nghe theo ý của cô trước tết nguyên đán thì tôi sẽ mua tất cả số tiền gửi vào xưởng thép, việc lớn là có không có chỗ đỗ xe, xe nâng vận chuyển đã bị hỏng, bây giờ cũng không cần tự đi một chuyến, chi ra bốn vạn nhân dân tệ mà không nói gì, giá cả cũng phải cao hơn rất nhiều so với trước đây."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Lão đại, so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì lại thừa, anh có can đảm ném đi bốn vạn nhân dân tệ, cho dù hôm sau Quách Khải Đông có đi cùng anh, thì tiền vẫn không phải của anh ta, nhất định phải báo cáo xin chỉ thị của Cừu tổng, có lẽ phải đợi Cừu tổng tự tay gửi đi thì anh ta mới có thể yên tâm được. Không biết là cả đi và đến sẽ chậm bao nhiêu ngày nữa? Nếu không tin thì anh chờ xem, Cừu tổng nhất định sẽ tự tìm tới cửa bảo anh đi tìm hiểu giá cả thị trường, để xem anh có phải đầu tư tiền để mở đường hay không."
Phùng Ngộ cười nói: "Ha ha, làm sao tôi có thể gửi tiền ra ngoài chứ? Xưởng thép chịu chuyển hàng sớm là nhờ có mặt mũi của Phùng Ngộ tôi đây, tôi cần tiền mở đường để làm gì chứ? Tôi chưa nghe chuyện này bao giờ, ha ha ha."
Hứa Bán Hạ nghe xong cười nói: "Chuyện đã qua rồi, lần này Quách Khải Đông sẽ không giết anh sao? Nhất định Cầu tổng đã nghi ngờ anh ta có ý đồ xấu."
Phùng Ngộ mỉm cười nói: "Tại sao cả hai người họ lại cần chúng ta hãm hại? Vốn dĩ đã nghi ngờ lẫn nhau, ghét bỏ nhau, nhưng lại ỷ lại vào nhau, không thể làm gì nếu không có người kia mà thôi. Giống như hai người họ, nếu tôi nói với họ về chuyện gửi tiền vào, ai biết bọn họ sẽ nói gì khi cãi nhau, truyền tin đi, chẳng may có chuyện nguy hiểm, người khác sẽ không hại tôi sao? Mọi người trong ngành đều sẽ biết tôi to mồm, sau này còn ai dám tiếp cận tôi nữa? Không lẽ tôi phải đập nát thương hiệu của bản thân sao? Tôi sẽ không làm những việc có lợi cho người khác mà gây hại cho chính mình."
Hứa Bán Hạ nghe xong cười hì hì, đúng vậy, ai lại thích làm những việc có lời cho người khác mà lại gây hại cho bản thân chứ. Lại còn là giúp đỡ những loại người thiếu hiểu biết: "Lão đại, mấy ngày qua lão Tống mang tới sáu nghìn tấn hàng, tôi thấy trong đơn hàng anh ta đưa, có vài loại anh dùng được, tôi kiến nghị anh nên quyên tiền để mua lại, nhìn xu hướng gia tăng này đi, trong vòng hai tháng không thể tiêu hóa được."
Phùng Ngộ cũng biết sự biết ơn của Hứa Bán Hạ, cô đã nói như vậy, mà bản thân cũng đã đoán thị trường theo cách tương tự, anh ta gần như không cân nhắc nữa, nói: "Đợi tới lúc về tôi sẽ liên hệ với mấy người bạn, để xem ai có dư tiền thì mượn dùng một chút. Béo à, lần này cô làm được việc lớn rồi."
Hứa Bán Hạ cười ha ha, một lúc sau mới nói: "Đến hôm qua, mới bắt đầu không lỗ nữa. Nhưng tôi đã liên lạc với Lão Tống để chuẩn bị bắt đầu kinh doanh nhập lô phế liệu tiếp theo. Sau thành công của đợt hàng lần này, tôi đã nói chuyện với ngân hàng, họ đã hứa là sẽ không thu toàn bộ tiền đặt cọc của tôi, nhưng cũng không khách sáo cho lắm, vẫn muốn thu tôi 80%. Tôi muốn đẩy nhanh tiến độ hoạt động, dồn hết sự phấn đấu để hoàn thành đợt kinh doanh lần thứ hai này trong thời điểm giá cả đang tăng lên." Điều mà Hứa Bán Hạ không nói là kết quả của cuộc bàn bạc của cô với Lão Tống, sau khi chuẩn bị dọn sạch toàn bộ sáu nghìn tấn thép mà Lão Tống mang về cô sẽ sử dụng khoản thanh toán này để ứng trước tiền của ngân hàng để mở thư tín dụng. Tổng Giám đốc Công ty Lão Tống đã phê chuẩn kế hoạch này. Mặc dù lúc này bảo Phùng Ngộ mua hàng là chuyện tốt đối với anh ta, nhưng Hứa Bán Hạ cảm thấy nếu cô nói ra cả kế hoạch của mình, không biết trong lòng Phùng Ngộ sẽ nghĩ như thế nào. Tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút.
Phùng Ngộ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Béo à, bây giờ cô đang làm việc lớn. Mặc dù bước ngoặt này khó hơn một chút, nhưng dù sao thì kết thúc cũng sẽ tốt đẹp thôi. Có tài chính của công ty Lão Tống ủng hộ, nếu cô chơi tốt gần như có thể bán sạch hàng trong tay rồi."
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: "Nếu không nhờ có Lão đại giúp đỡ trước tết nguyên đán thì tôi cũng sẽ không được như ngày hôm nay. Lão đại nói đúng, chỉ cần tôi làm chặt tất cả khâu, thì việc buôn bán không có gì khó. Nên tôi dự định rút một phần tiền riêng của mình ra làm cái bến tàu mà anh đã từng nhắc đến với tôi trước đây. Mấy ngày nay tôi đang chạy đi mua đất, đất xung quanh sân của tôi không phải đất nông nghiệp, quản lý lỏng lẻo, chỗ đó lại không thích hợp cho nghề nuôi trồng thủy sản, chính quyền địa phương cũng đang ước có người nào quan tâm đến nó. Tôi muốn chờ đê biển được vây lại, lợi thế ở đó quá rõ ràng, nên phải sớm ra tay, không để người khác cướp mất được, kể cả khi có kẻ cướp nó để nâng giá lên một xu cũng không được."
Phùng Ngộ biết tính tình của Hứa Bán Hạ, cười hì hì nói: "Đúng vậy, mảnh đất họ Hứa, ai dám cắm vào?" Đang nói chuyện điện thoại của Phùng Ngộ reo lên, Phùng Ngộ ừ ừ à à một lúc, đặt điện thoại xuống và nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, đưa tôi đến chỗ của Tiểu Lý, Tiểu Lý đang bị bệnh, bây giờ tôi không thể không đến thăm cô ấy được. Cô giúp tôi hẹn Cừu tổng ra ngoài, làm gì cũng được. Tôi đã nói với vợ rằng tôi bị Cừu tổng ngăn lại không thể về nhà được."
Mặc dù Hứa Bán Hạ còn cảm thấy có lỗi với Phùng Thái Thái vì năm trước đã giúp Phùng Ngộ che giấu việc này, nhưng nước đến chân vẫn phải giúp Phùng Ngộ. Loại chuyện này, cô cảm thấy chỉ cần Phùng Ngộ có thể giữ chặt hai đầu, cô cần gì phải lo nữa: "Lão đại, anh không biết là bây giờ Cừu tổng đã rất chán nhìn thấy tôi à, làm sao có thể vì cho tôi chút mặt mũi mà lừa gạt tôi lâu như thế được? Trừ khi tôi giúp anh ta tiếp tục vạch trần lòng tham tiền của Quách Khải Đông. Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, tôi không biết bọn họ sẽ làm gì nữa, Lão đại, lúc đó anh phải lo chuyện cho tôi đấy."
Phùng Ngộ cười nói: "Tiểu Hứa, chỉ là đúng lúc để cứu vãn mối quan hệ của cô với lão Cừu thôi, sau này bọn họ xảy ra chuyện gì thì cứ mặc kệ đi, lo cho họ làm gì. Họ còn có thể làm gì khác sao? Cừu tổng không thể tìm được người có thể thay thế Quách Khải Đông, Quách Khải Đông cũng không tìm được người tốt hơn để ký sinh, bọn họ sẽ phải tiếp tục trộn lẫn với nhau. Đừng sợ, có chuyện gì mà tôi có thể để cô làm vật hy sinh được sao? Đừng lo lắng, tôi sẽ hẹn Cầu tổng ra ngoài cho cô, tôi sẽ đến trước, cô có thể lo phần còn lại."
Mặc dù nghĩ đến nếu hai người Cầu Quách làm ầm lên, có khả năng tiền của Triệu Lũy sẽ không thể rút ra dễ dàng được, nhưng cân nhắc rằng Triệu Lũy cũng đã hứa đầu tư, thì việc có tiền thật trong đó hay không là điều tốt nhất tiếp theo, huống chi số tiền đầu tư của anh ta cũng không quá lớn, chủ yếu là anh ta đã đồng ý hợp tác hết lòng. Về tiền bạc, chủ yếu vẫn phải dựa vào vào sự hợp tác của Công ty Lão Tống. Bây giờ Phùng Ngộ đã đề xuất, tốt hơn hết là giúp Phùng Ngộ trước, hơn nữa Phùng Ngộ đã đích thân gọi điện hẹn Cừu tổng ra ngoài, chẳng khác nào đang đổ trách nhiệm của anh ta lên cô rồi, bây giờ cô lại phải ra sức từ chối, điều đó thật khó coi.
Những lời Phùng Ngộ nói với Cừu Tất Chính rất thẳng thắn: "Cừu Tổng, tôi đã nghĩ vài điều về dịp tết nguyên đán, bây giờ tôi nghĩ rằng tôi cũng nên cho anh biết rồi. Về phương diện này tôi là một kẻ nghiệp dư, nên tôi đã yêu cầu Hứa Béo giải thích cho anh, hơn nữa hôm nay tôi mới về nhà cũng không có thời gian. Tốt nhất là anh nên đợi chúng tôi ở cổng khách sạn Trọng Sơn nhỏ ngay lập tức, tôi sẽ đưa Béo tới cho anh."
Không cần tưởng tượng cũng có thể đoán được Cừu Tất Chính sẽ nghĩ gì sau khi nhận được một cuộc gọi như vậy. Phùng Ngộ đặt điện thoại xuống liền nói: "Sớm muộn gì tôi cũng phải nói cho Cừu tổng rằng tôi ghét nhất hành vi này của Quách Khải Đông. Bây giờ tôi đang giấu chuyện đó giúp Quách Khải Đông, sau này những người khác cũng sẽ giấu giếm tôi giúp cấp dưới của tôi, cùng một lý do. Chi bằng bán cái tình cảm cá nhân cho Cừu tổng."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng vậy, toàn nghe người ta kêu gọi những người vô sản trên toàn thế giới đoàn kết lại, khi nào thì tư sản chúng ta cũng đoàn kết lại." Nhưng trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ đến khoản kinh doanh vận chuyển mà Quách Khải Đông nắm giữ, chẳng may Quách Khải Đông biết được chính Hứa Bán Hạ cô đã gây rắc rối, chẳng biết anh ta có chơi chiêu chó tức nhảy tường*, phá đám việc kinh doanh của Đồng Kiêu Kỵ hay không? Xem ra hôm nay lúc nào cũng cần phải nói chuyện với Phùng Ngộ trong lúc chờ liên lạc với Cừu tổng mới được.
*[Chó tức nhảy tường: Khi bị dồn điên lên thì chó cũng nhảy qua tường được, ý nói khi đi vào đường cùng rồi thì có thể không màng tới gì mà hành động cực đoan.]
Vì vậy, sau khi lên xe của Cừu Tất Chính tại khách sạn nhỏ Trọng Sơn, câu nói đầu tiên của Hứa Bán Hạ là: "Phùng tổng vốn định đích thân tháp tùng* cùng Cừu tổng một chuyến, nhưng thực sự không có thời gian nên đã nhờ tôi làm người tiếp chuyện giúp anh ấy. Có lẽ tôi không hiểu mọi chuyện toàn diện được như Phùng tổng, chờ lúc trở về chúng ta hỏi lại Phùng tổng một chút."
*[Tháp tùng: Là đi cùng một lãnh đạo cấp cao.]
Cừu Tất Chính nghi ngờ nói: "Tiểu Hứa, cô có thể nói sơ qua trước cho tôi nghe để tôi có cái manh mối được không."
Hứa Bán Hạ cười