Nói là hội đặt hàng, nhưng thật ra có biết bao nhiêu giao dịch khác sẽ được thực hiện tại đây. Nói trắng ra, đơn giản là mỗi năm tập trung lại một lần để xã giao, tri ân khách hàng. Thời gian thì dài ngắn đều có, thời gian diễn ra phiên hội sẽ phụ thuộc vào lượng người đến tham quan điểm du lịch ở nơi được tổ chức này nhiều hay ít. Mà Hàng Châu là địa điểm du lịch lớn của thành thị, cho nên nhiều người nhìn vào bảng kế hoạch chỉ có hai này là đã nháo nhào đồi đổi lịch trình cho dài hơn, ít nhất cũng phải có thời gian dạo trên hồ, tham quan kinh thành nhà Tống. Chủ quản lý đơn vị nghe như vậy liền đổi hộ, khách hàng là Thượng đế, ý kiến của Thượng đế không tuân theo được sao?
Nếu là hội tri ân khách hàng, đương nhiên khách hàng lớn đến được coi trọng nhiều hơn một chút, khách hàng nhỏ thì ít coi trọng hơn một chút. Lên bàn lúc ăn cơm thì biểu hiện rất rõ ràng, ngồi cùng tổng giám đốc ở bàn chính là khách hàng đặc biệt. Hứa Bán Hạ chỉ biết một người, anh ta là chủ của một xí nghiệp như Hứa Bán Hạ ở Thành phố Tân Hải, tuổi trẻ chí lớn, phong độ nhẹ nhàng, chừng ba mươi tuổi, tên là Triệu Lũy. Triệu Lũy chính chính là người ngồi bên tay trái của tổng giám đốc. Chẳng qua Hứa Bán Hạ cũng chỉ quen sơ sơ mà thôi, vẫn còn chưa nói chuyện lần nào.
Mỗi chủ doanh nghiệp đều ngồi theo khu vực mà họ sống, mỗi bàn thì sẽ có một chủ đơn vị mời rượu và tiếp chuyện. Hứa Bán Hạ dẫn theo Đồng Kiêu Kỵ đương nhiên là ngồi ở bàn thuộc khu vực Tân Hải. Người ngồi ở vị trí chính giữa không phải là chủ đơn vị xưởng thép quốc doanh, mà là Ngũ Kiến Thiết người ở kế huyện với Hứa Bán Hạ. Ngũ Kiến Thiết vốn là một người chuyên đi cung cấp hàng cho người khác, từ vị trí cung cấp hàng lên đến xưởng trưởng, vất vả trong xưởng tận mười lăm năm. Thời cơ quan trọng, anh ta đã được giao lại toàn bộ cổ phần của xưởng, cùng lắm thì anh ta cũng chỉ xuất ra năm phần trăm cổ phần cho các bộ phận quản lý, ngoài ra còn xuất thêm năm phần trăm cổ phần cho phó giám đốc. Hai người có được lợi ích nên sẽ tận tâm tận lực mà làm việc, vì thế Ngũ Kiến Thiết sống rất thoải mái, mỗi ngày không cần phải đến công ty chín giờ rồi năm giờ chiều mới về, khi nào có chuyện quan trọng anh ta mới ra mặt.
Bên trái của Ngũ Kiến Thiết chính là chủ đơn vị của bên nhân viên bán hàng, người này thì Hứa Bán Hạ không biết, vì Hứa Bán Hạ chưa từng cầm tiền mặt qua mua vật liệu lầm nào, cô đều dùng phế liệu thép, không phải tiêu phí tiền vào con đường kia nên cũng không gặp qua bộ phận bán hàng. Mặc dù hôm nay những người có máu mặt quan trọng nhất không có xuất hiện, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn muốn tham gia phiên hội này, vì đây là cơ hội tốt để tiếp xúc với những người có kinh nghiệm.
Ngồi cùng bàn còn có một vị lão đại là Cừu Tất Chính, ai cũng biết anh ta rất muốn ngồi vị trí chủ vị, bình thường điều anh ta hi vọng nhất chính là được người khác đề cử hắn ngồi vị trí chủ vị, nhưng miễn cưỡng thì làm sao mà được nên đành ngồi tại vị trí bây giờ, sau đó hào phóng trả tiền cho cả bàn tiệc. Không nghĩ tới hôm nay phải gặp người không bao giờ dưới cơ anh ta chính là Ngũ Kiến Thiết, Ngũ Kiến Thiết gặp Cừu Tất Chính chỉ được một lần nên mới khách khí nhường một câu, sau đó anh ta liền cười mờ ám lấy các đạo lý về địa vị, mơ ước hão huyền đặt mông lên vị trí chính giữa, nhắm thẳng vào Cừu Tất Chính làm anh ta phải tức đến hộc máu, nhưng lại không thể làm gì đành phải nuốt cục tức đó xuống. Anh ta mời tổng giám đốc mới mời đến chính là Quách Khải Đông - từng là người đứng đầu về kỹ thuật của thành phố đi qua ngồi bên phải Ngũ Kiến Thiết. Cảnh này làm cho Ngũ Kiến Thiết vui mừng đến tự đắc, mặt mày rạng rỡ, tửu lượng lại tăng lên mấy phần.
Ngồi cạnh Hứa Bán Hạ là Phùng Ngộ, cũng giống như cô thân hình mập mạp, cao lớn trắng trẻo, hai người ngồi xuống chiếm luôn chỗ ngồi đáng lẽ dành cho bốn người. Phùng Ngộ là một người khiêm tốn, là người trông coi dây chuyền sản xuất, làm rất được việc nên nắm chắc lợi nhuận trong tay, trên người dùng toàn là đồ tốt. Liên quan đến vấn đề thương hiệu, anh ta và Hứa Bán Hạ bàn bạc đến không điểm dừng. Gần hai năm qua một nửa nguyên liệu mà Phùng Ngộ sử dụng đều do Hứa Bán Hạ cung cấp, cho nên đại khái Hứa Bán Hạ biết được năng lực của hắn, đứng thật là cũng không thua kém Cừu Tất Chính.
Khi Hứa Bán Hạ đến Hàng Châu trên đường đi đã dặn dò Đồng Kiêu Kỵ ở đây đều là những Lão đại, mà lại đều là trong bóng tối thích làm Lão đại người người khác, có nói qua là hôm nay Hứa Bán Hạ sẽ dẫn theo Đồng Kiêu Kỵ để giới thiệu về việc vận chuyển hàng hóa, hi vọng được bọn họ giúp đỡ, cho nên Đồng Kiêu Kỵ gọi cô là Lão đại sẽ không thích hợp, từ nay về sau để Đồng Kiêu Kỵ gọi cô là Béo đi.
Ngũ Kiến Thiết đã giành được vị trí chủ vị, còn phải được đợi mấy vị Lão đại mới có thể nói lời mở đầu, cho nên mời mọi người vào, đợi không nổi liền nâng ly nói: "Khó khăn lắm chúng ta mới đến đông đủ như vậy, năm ngoái có thêm một Bán Hạ Lộ, năm nay lại có thêm một sinh viên đại học. Nào! Vì Quách sinh viên đại học của chúng ta, cạn ly." Bán Hạ lộ là cái tên mà lần đầu Ngũ Kiến Thiết nhìn thấy Hứa Bán Hạ mà nói ra, Hứa Bán Hạ từ đó liền không thể tách khỏi cái tên này, cho nên cũng vui vẻ tiếp nhận, chỉ biết cười trừ, đã như vậy tôi thì chỉ có thể trách người nghĩ ra cái tên này.
Cừu Tất Chính mặc dù cầm ly rượu lên nhưng lại không uống, cười nói: "Chỗ này của chúng ta vẫn còn chưa đủ, không phải Triệu tổng vẫn còn ngồi ở bàn bên kia sao. Triệu tổng cũng là sinh viên đại học danh tiếng, không thể không thừa nhận, người ta đọc sách nhiều nên ngồi mâm cao hơn chúng ta đấy." Cừu Tất Chính không giành được vị trí chủ vị nên khó chịu trong lòng, liền lấy Triệu Mỹ chèn ép Ngũ Kiến Thiết.
Quả nhiên sắc mặt của Ngũ Kiến Thiết đã trở nên khó coi, liếc xéo Triệu Lũy một chút rồi nói: "Thế thì đã làm sao, cho ông chủ ngoại quốc làm công, nhìn hào quang của người khác mà suy đoán sao, tiền lương cao nhất của anh ta cộng lại cũng không bằng tiền lương một tháng của tôi, đây chỉ là hình thức bên ngoài." Nhưng ai nấy đều thấy được Ngũ Kiến Thiết không phục. Ngũ Kiến Thiết nói xong liền hành động, anh ta cầm tất cả ly rượu trên bàn, nói: Ly thứ nhất, cạn. "Ngửa cổ một cái liền uống cạn, đặt ly xuống bàn, hai mắt sáng rực quan sát. Đám người tự nhiên cũng trở nên căng thẳng, bỉ ly rượu xuống, Cừu Tất Chính cũng không ngoại lệ. Cừu Tất Chính vui trong lòng nghĩ là đã chọc tức được Ngũ Kiến Thiết, làm cho hắn nhảy dựng như khỉ đít đỏ, ngồi vị trí chủ vị bây giờ lại thành trò cười cho mọi người, uống rượu là việc nhỉ có đáng gì?
Đồng Kiêu Kỵ uống rượu xong liền nhẹ nhàng thì thầm với Hứa Bán Hạ:" Quả nhiên không thể nói là học đại học, bị người ta làm trò cười đùa rồi. "Hứa Bán Hạ chỉ đá một chân của anh ta, ra hiệu kêu Đồng Kiêu Kỵ đừng nói. Nhìn về phía Quách Khải Đông, khuôn mặt tươi cười nhưng cứng đờ, xấu hổ vô cùng, hiển nhiên là tự biết thân phận, không tiện đắc tội Ngũ Kiến Thiết, cũng chỉ có thể nghe hắn chế giễu. Bởi vì hằng năm Ngũ Kiến Thiết tiêu thụ hàng hóa của bọn họ rất nhiều mặt hàng. Chỉ có Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ là người ngoài cuộc đến đây để xem mọi việc, bọn họ tranh Lão đại của bọn họ, không biết là tranh để làm gì? Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, thời cấp ba cô cũng mới nghĩ đến sẽ tranh làm Lão đại.
Phùng Ngộ bỗng nhiên nói:" Tiểu Hứa, chỗ cô muốn làm đê biển, có nghĩ đến việc sẽ xây cảng không, sau này hàng của cô có thể xuất đi từ cảng của cô luôn, sau này tôi cũng có thể đặt hàng của cô rồi vận chuyển từ cảng đó?
Hứa Bán Hạ không biết Phùng Ngộ đột nhiên đưa ra ý kiến này là có ý gì, trước mắt lắc đầu nói: "Tôi sớm đã có ý tưởng này, nhưng vẫn nên xem xét kỹ một chút, cảng nhỏ thì không thành vấn đề, chỉ là sợ không có hàng hóa, như vậy thì số lượng hàng ngày càng ít dần, đều đáng nói là không có lời. Làm một việc không có khả năng không bằng đi nhận một cái thầu có sẵn, có mấy chỗ đều nghĩ giá thấp nên sẽ cho thầu lại. Phùng tổng, nếu anh đã có ý này, tôi cũng có hai người bạn đang muốn tìm nhà thầu, có thể liên lạc giúp anh một chút."
Phùng Ngộ nghĩ nghĩ rồi nói: "Đúng vậy, nguồn cung cấp là cái vấn đề. Tôi nghĩ là cô ở đó gần biển, cửa ra vào lại lớn, không xây một cái cảng cũng tiếc, như vậy của thể tiết kiệm bao nhiêu là chi phí."
Hứa Bán Hạ nghe cũng cảm thấy có lý, cười nói: "Chờ sau này đê biển làm xong, bùn từ từ bồi đắp, như vậy chi phí cũng sẽ giảm chút ít, tính cho cùng thì chỉ sử dụng một mình mới có lợi, xây một cái cảng, phế liệu thép của tôi cũng có thể bán đi Vịnh Bột Hải. Ý kiến của Phùng tổng rất hay, cảm ơn anh."
Ngũ Kiến Thiết ở bên kia gõ đũa nói: "Hai tên mập mạp kia nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy, không thấy mọi người và Quách tổng đang nâng ly mời các người sao?"
Hứa Bán Hạ nghe xong, liền thấy Quách Khải Đông đang cười nhẹ: "Các ông chủ, bà chủ bàn bạc chuyện làm ăn là điều đáng mừng, chúng ta không nên làm phiền." Hứa Bán Hạ nghe lời nói này của Quách Khải Đông mặc dù cho vào tay, nhưng cũng chỉ như gió thoảng qua rồi lại thôi, liền vội vàng đứng lên nâng kỹ cười nói: "Thật ngại quá, ngại quá tôi sẽ tự phạt đứng vậy, chờ Ngũ tổng và Phùng tổng cạn ly, tôi sẽ kính Quách tổng."
Quách Khải Đông cảm thấy Hứa Bán Hạ đã cho anh ta mặt mũi, xông Hứa Bán Hạ cười một tiếng. Quách Khải Đông xuất thật là nhân viên quản lý kỹ thuật, ở bàn tiệc này anh ta là người nho khác nhất, Hứa Bán Hạ nhìn thấy nụ cười của anh ta có chút dễ thương. Phùng Ngộ không đứng dậy, anh ta không tranh làm Lão đại, cũng không có nghĩa là thân phận của anh ta thấp, nói thế nào thì Quách Khải Đông ở trước mặt anh ta cũng là hậu bối, anh ta ngồi nhưng có nhích lên một chút để cạn ly cùng Quách Khải Đông, mặc dù anh ta đã uống hết cả ly, nhưng Quách Khải Đông vẫn cảm thấy không vui trong lòng, luôn cảm thấy Phùng Ngộ không để ý đến anh ta.
Quách Khải Đông mới uống xong, Đồng Kiêu Kỵ đã mỉm cười lấy bình rượu từ tay cô phục vụ để rót cho anh ta, làm cho anh ta bất ngờ. Hứa Bán Hạ đã nhìn ra, lúc Quách Khải Đông cạn ly đều để ký của mình thấp hơn nửa ly so với người khác, bộ dạng rất khiêm nhường, xem ra anh ta rất chú trọng đến những điều này. Cho nên chờ đến lúc hai người nâng ly, cô nhanh nhẹn đưa tay ra trước một bước đệm ở đáy ly của Quách Khải Đông, để ly rượu của cô thấp hơn Quách Khải Đông một chút, vừa cười nói: "Quách tổng, tôi mới vào nghề, mà anh lại là người giàu kinh nghiệm, sớm là cao thủ trong ngành này, lúc nào có cơ hội mong Quách tổng chỉ giáo nhiều hơn."
Quách Khải Đông cười nói: "Tiểu Hứa cô đừng khách sáo như vậy, sau này có rảnh chúng ta sẽ bàn bạc."
Ngũ Kiến Thiết không bỏ qua cho Quách Khải Đông, cũng không biết tại sao anh ta luôn luôn nhắm vào Quách Khải Đông, chỉ tay về phía Đồng Kiêu Kỵ nói: "Tiểu Hứa, người bạn này của cô nhìn mặt đứng đắn, có phải cũng là sinh viên? Tình thế bây giờ là như thế nào ấy, sinh viên đều hạ mình làm công cho mấy mấy người có địa vị thấp hơn."
Hứa Bán Hạ mặc dù không rõ vì cái gì mà Ngũ Kiến Thiết luôn luôn nhắm vào Quách Khải Đông, có lẽ hai người trước đó có hiềm khích gì, nếu đã như vậy, Quách Khải Đông liền thảm, tú tài gặp phải binh lính, có lý mà cũng không nói được, huống chi lại là Ngũ Kiến Thiết người này thuộc dạng bá chủ. "A Kỵ là anh em của tôi, cũng giống như tôi xuất thân từ đồng ruộng, hiện tại làm bên vận chuyển, còn muốn nhờ Ngũ tổng sau này chiếu cố nhiều hơn."
Đồng Kiêu Kỵ vội vàng đứng dậy nâng ly hướng về Ngũ Kiến Thiết mời rượu: "Ngũ tổng, chị Béo xuất thân từ đại học đồng ruộng, tôi xuất thân từ đại học ruộng lúa, sau này nhờ Ngũ tổng chiếu cố tiểu đệ."
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy cười to: "Vậy tôi xuất thân từ đại học ếch xanh Bắc Kinh, ha ha ha. Hai chị em mấy người thật thú vị."
Một bàn đều là Lão đại hoặc là người tự coi mình là Lão đại, Hứa Bán Hạ là hậu nhân nên chỉ ngồi nghe rồi cười trừ là nhiều. Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn sang chủ bàn bên kia, giám đốc Triệu Lũy là người có vừa có tài vừa có lực, không chế được mọi cục diện, là người phi thường. Nhìn một hồi, Hứa Bán Hạ nói với Đồng Kiêu Kỵ: "Lát nữa, chú ra ngoài mua một ít nho đưa đến phòng của Triệu Lũy, để danh thiếp của chị bên trong đi, nhìn anh ta nãy giờ ăn nho rất nhiều, xem ra rất thích."
Vừa nói xong, thì thấy Ngũ Kiến Thiết và Cừu Tất Chính cùng nhau đi qua bàn kia mời rượu. Đi qua bàn kia mời rượu đều tự biết thân phận của mình, Hứa Bán Hạ sẽ không qua đó. Chỉ thấy Ngũ Kiến Thiết đi qua, sau đó khoác tay lên vai Triệu Lũy, tỏ vẻ thân thiết. Đúng thật là trên đời này ai cũng sẽ không cưỡng lại sức hút của đồng tiền, huống hồ hai xí nghiệp lớn như họ cũng phải gắn bó lợi ích với nhau. Nếu như Triệu Lũy để tâm chuyện công ty không phải của anh ta rồi buông lỏng thì đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói chính là nguồn tài nguyên dồi dào. Hai người kia ở bàn bên đó khá lâu mới quay về, lập tức có nhóm người khác lại đến. Người người đi qua đi lại thật đông vui.
Lúc này, bầu không khí của buổi tiệc mới đến cao trào. Đều là bạn bè, vào ngành lâu rồi, nhưng thu tầm mắt nhìn lại thì đều là người quen. Không nghĩ tới Phùng Ngộ có nhiều người quen biết đến như vậy, Cừu Tất Chính quen biết cũng không ít, ngược lại Ngũ Kiến Thiết lại ít người quen. Cho nên càng về sau, Cừu Tất Chính càng hăng hái, dẫn theo Quách Khải Đông chạy khắp nơi giao lưu. Đồng Kiêu Kỵ đều nhìn ra được Quách Khải Đông không tình nguyện làm tùy tùng.
Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều say xỉn, không có say chỉ là lái xe hơi siêu vẹo một tí thôi, cũng chỉ có Hứa Bán Hạ không say là mấy. Cho nên cô sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, tất cả đều giải tán đi ngủ.
Hứa Bán Hạ thấy Quách Khải Đông vẫn chưa gục xuống, liền đi qua cười nói: "Quách tổng, trời còn sớm, đừng vội đi ngủ, đi lại quán trà kế bờ hồ uống chút trà không?"
Quách Khải Đông nhìn Cừu Tất Chính say nằm một đống, cười nói: "Được, nhưng đầu tiên phải đưa Cừu tổng về cái đã, cô chờ tôi một chút."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Cái này còn phiền anh làm sao? A Kỵ, chú đưa Cừu tổng về đi, sau đó đến quán trà bên phải khách sạn tìm chúng tôi. Quách tổng, chúng ta đi thôi."
Cố thể nhìn ra Quách Khải Đông rất vui khi có người thay anh ta xử lý Cừu Tất Chính, lúc đầu không muốn bàn bạc cùng Hứa Bán Hạ, nhưng khi vui vẻ ra tới cửa thì Triệu Lũy đã nhìn thấy Quách tổng: "A Quách, gặp mặt cũng không nói một tiếng chào hỏi nào, làm như không nhìn thấy tôi vậy, làm tôi phải chủ động đến tìm anh."
Quách Khải Đông cũng đã có một chút rượu trong người, giương mắt nhìn xem người đó là ai, thấy Triệu Lũy liền vịn chốt cửa, vội vàng cười rồi chạy lại ôm, nói: "Anh bạn Lũy của tôi, sao tôi có đủ tư cách để qua bàn bên kia. Đi đi đi, đi uống chút trà cùng tôi giải rượu nào." Quách Khải Đông kéo Triệu Lũy đi. Tửu lượng của Triệu Lũy giỏi như vậy, cửa mở một cuộc đại chiến cũng không say, chẳng qua cùng Quách Khải Đông đi cho khuây khỏa một chút. Ba người tiến tới quán trà, ánh mắt của người xung quanh đường như không được thiện cảm cho lắm.
Quách Khải Đông thật sự đã uống nhiều, mơ màng