Đến cuối cùng Hứa Bán Hạ cũng lấy được tiền về phương Bắc. Trước đó, cô cũng Triệu Lũy nói chuyện thông qua điện thoại, nhưng cô không đề cập đến việc Ngũ Kiến Thiết mua lại Hâm Thịnh, cô không đề cập đến, Triệu Lũy cũng không đề cập tới, chỉ nói về một số việc cần đề phòng khi đi về phương Bắc. Triệu Lũy thường xuyên qua lại phương Bắc nên có quen biết với người ở đó, vì vậy những gì anh ta nói ra đều rất có kiến giải, hầu như Hứa Bán Hạ chấp nhận toàn bộ. Nhưng cô có cảm giác, Triệu Lũy lần này nói chuyện tương đối giống một cái hệ thống, thậm chí có chút lề mề chậm chạp lại quá mức kỹ càng, xem ra anh ta đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng. Đối với điều này, Hứa Bán Hạ vô cùng cảm kích.
Phương Bắc không phải là Bắc Cực, đi về phương Bắc cũng không phải là đi mãi không về, mà là tới tới lui lui, trở thành con đường trung gian. Cái gì mới mẻ thì phải tiếp thu thật sâu, sau khi tự tay làm qua thì mới hiểu rõ được kẽ hở ở trong đó, cũng có thể hiểu được mấy lời nói hàm ý của Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ rất nhanh rất nhanh đã bắt đầu, nhưng dù có nhanh đến mấy, cô vẫn chỉ là một người mới, cho nên trong lần hoạt động đầu tiên này, mặc dù cuối cùng cô cũng bán được số lượng lớn như vậy, nhưng thời gian vẫn bị trì hoãn so với dự tính thêm hai tuần. Trong tuần đầu tiên, Lão Tống đã chịu áp lực ở phía bên công ty, còn giúp Hứa Bán Hạ bịa ra một số lý do tạm thời không nhận thanh toán tiền hàng. Đến tuần thứ hai, tổng giám đốc của Lão Tống đã phát hiện ra mánh khóe, liền gọi điện thoại cảnh cáo Lão Tống, yêu cầu anh ta phải nhớ kỹ công là công, tư là tư. Hứa Bán Hạ mặc dù có uy tín, trước kia cũng đã giúp đỡ bọn họ mà bận bịu rất nhiều, nhưng tiền đã trì hoãn lâu như vậy, cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Lão Tống chỉ có thể giải thích với Hứa Bán Hạ với vẻ mặt buồn sầu, muốn cô muốn nói cái gì thì phải làm nhanh.
Hứa Bán Hạ cho dù lúc nào cũng loay hoay bận rộn, nhưng tâm tình lúc nào cũng vui vẻ, vì mọi thời khác cô đều có thể trông thấy lợi nhuận phát sinh. Không giống như lễ hội tất đầu xuân khi đó, vội vội vàng vàng, lại cảm thấy không chắc chắn về tương lai, đó mới là điều khủng khiếp nhất.
Bởi vì số lượng quá lớn, Hứa Bán Hạ phải chạy sang Bắc rồi đến Nam, có chút bận rộn, trạng thái này của người mới lại không có cách nào để vào bang, khiến bọn họ không thể hoạt động linh hoạt. Hứa Bán Hạ đành phải thu thập tài liệu từ địa phương và tìm thấy một người ban đầu làm nghề bán thép, có thể thay cô ở xưởng thép thúc hàng. Người địa phương đối đãi với người bản xứ thuận tiện hơn rất nhiều, vậy là từ nay về sau, Hứa Bán Hạ có thể tạm thời gác lại công việc thúc hàng sang một bên rồi.
Cô bắt đầu làm phiếu thứ hai, tất cả mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, không cần phải mò đá qua sông như tấm phiếu đầu tiên nữa, điều đáng mừng nhất là các đường dây buôn bán đã được mở lại. Gia đình kia sau khi biết cô có hàng hóa, giá cả lại hợp lý, dịch vụ có sức chứa, có thể thanh toán bằng phiếu nghiệm thụ, so với trực tiếp đến nhà máy thép thì thuận lợi và nhanh chóng hơn rất nhiều. Mà bây giờ các doanh nghiệp nhà nước rất ít, tư nhân lại nhiều, các ông chủ trong lòng có cái cân cực kỳ chính xác, chỉ cần cân một chút thì sẽ biết lấy hàng ở đầu tiết kiệm chi phí hơn. Trong tháng thứ hai này, bọn họ sẽ liền đem kế hoạch của mình chủ động gọi cho Hứa Bán Hạ, để cô sớm phân phối hàng. Số lượng doanh nghiệp này tuy không lớn, nhưng tích cát thành đống, tích nước thành sông, cầm bốc lên đếm cũng không phải là con số nhỏ, lại nói giá cả của doanh nghiệp phải cao hơn so với khách hàng lớn, cho nên mặc dù khó khăn, vất vả kiếm tiền cũng không đến mức quá khó coi.
Mặc dù Tần Phương Bình cuối cùng cũng không giành được quyền mua hàng, nhưng ông chủ mới của công ty anh ta đã bắt đầu, làm sao để thu hút những người tài giỏi, anh ta phải hỏi những người giữ chức vụ quan trọng về các kênh mua hàng. Thế là Hứa Bán Hạ liên lạc với ông chủ mới dưới sự giới thiệu của Tần Phương Bình. Đầu ông chủ mới trống trơn, không một sợi tóc lại kết hợp với mặt nhờn, hình tượng kém sang hơn Triệu Lũy, khiến Hứa Bán Hạ chẳng mấy vui vẻ khi phải nịnh nọt và kết bạn với ông ta. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đưa lên một cây bút máy Montblanc, ông chủ mới không khách sáo liền cười nhạo rồi nhận lấy, Hứa Bán Hạ người đàn ông này so với Triệu Lũy còn kiếm cỏi hơn rất nhiều. Vấn đề đó không chỉ là về thái độ. Có điều, loại người này đối với Hứa Bán Hạ cũng thuận lợi, chỉ cần ông ta nhận quà, sau này hai người sẽ trở thành anh em, nói chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Cuộc bỏ phiếu đầu tiên sẽ nhận được rất nhiều từ bên họ.
Bến tàu đã qua thời gian bảo trì, có thể đưa vào sử dụng, sau khi hàng từ nhà máy luyện thép ở phương Bắc vào phương Nam sẽ trực tiếp đưa vào bến riêng, A Kỵ quản lý việc nhận và gửi hàng, không biết số tiền là bao nhiêu, nhưng tiết kiệm nó cũng thuận tiện rất nhiều. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ không gửi toàn bộ số hàng đến phương Nam, cô phát hiện nếu bán trực tiếp cho phương Bắc thì vốn sẽ ít bị chiếm lấy và sử dụng một cách trái phép, chu kỳ cũng diễn ra nhanh hơn. Mặc dù tiền kiếm được trên mỗi phiếu sẽ ít lại, nhưng nhìn chung vẫn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Vậy nên cô dứt thoát chỉ thu tiền của những nhân viên bán hàng có liên kết và thanh toán theo số lượng. Những người bán hàng đó vốn là kinh doanh ngành này, trong tay đã có bao nhiêu khách hàng tương đối ổn định, dù sao ai có sữa thì người đó chính là mẹ, khi Hứa Bán Hạ có hàng trong tay thì họ sẽ liền bán cho cô ấy. Cho nên, việc xuất phiếu thứ hai đã được thực hiện suôn sẻ, khoảng thanh toán tiền hàng của Công ty Lão Tống đã được thanh toán sớm hơn ba ngày so với thời gian dự định.
Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ dùng thủ đoạn quyết liệt như vậy, thủ đoạn vừa mạnh mẽ, thân thủ lại nhanh nhẹn, như một tiếng sét đánh lên trời, đã phá vỡ quy tắc của ngành được tích lũy trong nhiều năm liền, khiến cho những cựu binh từng đắm chìm trong đó không biết nên làm thế nào. Chờ bọn họ kịp phản ứng, cố gắng tìm ra kế hoạch của Hứa Bán Hạ, ý đồ Tào và Tiêu quy thời điểm, nhất thời đầu óc không phải quá tải lên, mà là họ không có đủ can đảm ra ra vào vào như Hứa Bán Hạ, thậm chí họ còn cảm thấy xấu hổ vì họ không có đủ năng lượng, không thể như Hứa Bán Hạ trường kỳ bán không bên trong bay người. Chần chừ do dự một thời gian dài, Hứa Bán Hạ đã chiếm một nửa giang sơn.
Thị trường như một miếng bánh gato, cô ăn thì nó đói. Hứa Bán Hạ một không cúng núi, hai không thắp hương, từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng giành lấy đồ ăn của gia đình. Vì vậy, tất cả những người đi cùng Hứa Bán Hạ chỉ có thể ao ước và ghen tị, ở phía sau lưng thầm mắng nhiếc, gặp mặt cô là lại khách khí, biết quỷ đã vào nhà, đuổi cũng đuổi không đi, đánh cũng đánh không được, chỉ có thể kính thần quỷ yêu ma mà tránh xa, mong về sau sông núi không chuyển, oan gia ngõ hẹp gặp nhau có thể hạ thủ lưu tình.
Lại là một mùa thu nữa, cây Bạch Dương ngân hạnh trên các con đường phía Bắc được phủ một màu vàng lộng lẫy, đẹp không thể tả. Các loại trái cây hoa quả cũng được bày bán trên thị trường, nho tử đắc tím đen vừa mọng nước vừa giòn ngọt và ngô nếp mọc như thước kẻ, đều là những thứ Hứa Bán Hạ trước giờ chưa được ăn qua, mùa thu phương Bắc khiến Hứa Bán Hạ như cá gặp nước. Thế nhưng cô đành phải tiếc nuối mà phải về nhà, bởi vì khu đất của cô đã bị cặn bã, nhưng chưa bắt tay vào công việc, người trong huyện muốn nói chuyện với cô nhưng không thể nói qua điện thoại được nên cô phải về nhà và nghe hướng dẫn. Lại có con trai của Cửu Tất Chính muốn kết hôn, mặc dù đã về hưu được nửa năm nhưng vẫn cần giữ thể diện, thiệp mời gửi đi cũng không thể quá qua loa. Chẳng qua Hứa Bán Hạ chủ yếu đến buổi tụ tập cho đông đủ những người trong ngành, cô nghe nói anh ta sẽ đi gặp nhiều đồng nghiệp, dù sao thì Cửu Tất Chính cũng đã làm trong ngành này rất nhiều năm rồi.
Bụng bầu của Cao Tân Di càng ngày càng lộ rõ, đương nhiên Hứa Bán Hạ không thể nhà cô ấy lái xe tới đón, cô ở sân bay đành phải bắt taxi về nhà vậy. Thật kỳ lạ, làm sao Cao Dược Tiến có thể kìm được trái tim đó, sau bao nhiêu ngày trôi qua, dù thỉnh thoảng có gọi điện đến, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói về cuộc hôn nhân giữa Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ. Cao Tân Di chỉ đơn giản là dọn đến nhà thuê của Đồng Kiêu Kỵ thay vì về quê, không về nhà nữa, mỗi ngày Cao Dược Tiến đều được mẹ cung phụng như một cô công chúa nhưng ông ta vẫn phớt lờ.
Công việc kinh doanh của Đồng Kiêu Kỵ trước nay luôn rất hot, chỉ cần cậu ta làm được thì chẳng ai dám cướp của cậu, cũng chẳng ai dám dùng thủ đoạn bừa bãi. Chỉ khi bị Cao Dược Tiến coi thường, cậu ta mới đánh bạc, kiếm tiền chỉ để mở rộng quy mô mà không dùng để mua nhà, vì vậy Cao Tân Di đã đi theo cậu ta đến ở nhà thuê. Hứa Bán cảm thấy không nên ra lệnh cho kế toán của mình rút nửa triệu tiền mặt từ tài khoản công ty vận chuyển để mua cho cậu ta một căn nhà, thanh toán khoản tiền đầu tiên và cho anh mua một chiếc ô tô mới, chính là chiếc Toyota ngon kiểu mới đó. Nhưng căn nhà mới vẫn đang sửa sang lại, nhưng đôi vợ chồng trẻ này chưa thể ổn định lại bề gia thất trong một thời gian.
Bước ra khỏi sân bay, cô liền trực tiếp đến them Cao Tân Di. Bây giờ, người mẹ chồng thấy Hứa Bán Hạ đến giống như thấy một vị Bồ tát, rất ân cần chào đón cô. Cùng lắm cũng chỉ là mèo hoang đang mang thai hay là mèo hoang, một loạt động tác khó buộc Hứa Bán Hạ phải tới, làm cho Hứa Bán Hạ phải vội vội vàng vàng xử lý mọi chuyện, phi thường buồn bực, tại sao trận trước kia cô ta lại đến đây, đứa bé này ở trong bụng mẹ còn có thể bám rễ sinh chồi cũng coi như phúc lớn mạng lớn. Khi nói về Cao Dược Tiến, Cao Tân Di bắt đầu buồn bã. Cao Dược Tiến đã thật sự không quan tâm đến cô nữa, cô ấy mới bắt đầu nhận ra trước đây cha của mình tốt với mình như thế nào, nhưng cả hai người đều lặng người đi, cả hai người đều không chịu chủ động gọi điện thoại cho nhau. Hứa Bán Hạ không còn cách nào khác, đành đồng ý làm người trung gian, lấy điện thoại ra gọi cho Cao Dược Tiến hẹn thời gian để gặp mặt. Cao Dược Tiến không một chút khách sáo, yêu cầu Hứa Bán Hạ buổi tối chín giờ rưỡi lên máy bay để gặp mặt nói chuyện.
Thời gian vẫn còn quá sớm, cô cùng Đồng Kiêu Kỵ ở lại Đồng gia ăn cơm, sau đó Hứa Bán Hạ không ở lại nhiều thêm. Cô cũng lười hỏi công việc Đồng Kiêu Kỵ đang làm thế nào rồi, người anh tốt làm việc cho cô còn có gì mà không yên lòng. Dù bây giờ Đồng Kiêu Kỵ muốn nói, cô cũng chả thèm nghe. Về nhà tẩy và nhuộm rồi đi tìm Lão Tô. Nhà Lão Tô tối om, rõ ràng là không có nhà, ban đên người đàn ông đàng hoàng này còn có thể đi đâu? Lại phải làm ca đêm. Đến cả gọi điện thoại Hứa Bán Hạ cũng không thèm gọi một cái, chạy thẳng về nhà lái xe đến bệnh viện tìm. Vẫn là văn phòng ban đầu, chẳng qua Lão Tô đã thay đổi vị trí, có thể ngồi vào một chút, có lẽ là được thăng cấp.
Hình như Lão Tô đang nói gì đó với một nữ bác sĩ trẻ tuổi, trông anh ta rất nghiêm túc, nhưng nữ bác sĩ kia có vẻ không để ý lời nói lời nói lắm, đứng sau lưng Lão Tô, đơi mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Lão Tô. Đứng đó một hồi, hai người ở bên trong không hề chú ý đến cô, sau lưng có người đến hỏi: "Này, cô muốn tìm ai?"
Hứa Bán Hạ còn chưa kịp trả lời, Lão Tô đã nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy vui vẻ lớn tiếng nói: "Béo, sao lại là cô?" Nói xong anh ta bỏ qua nữ bác sĩ kia, nhanh chóng chạy đến. Hứa Bán Hạ nhìn theo trong lòng cũng thấy ấm áp, Lão Tô đối với cô nhiệt tình hơn so với những khách hàng trong lĩnh vực kinh doanh. Cô cũng vui vẻ chào hỏi Lão Tô: "Lão Tô, anh nhìn xem, tôi lại mang thịt lừa đến cho anh này, cái này khác với cái trước, là hàng mới mua từ cửa hàng đó, nó chỉ ở ngoài vào buổi sáng thôi, anh bây giờ có thể ăn được rồi."
Lão Tô cũng rất vui vẻ, nhiều ngày như vậy không được gặp Hứa Bán Hạ, không ngờ cô vẫn còn nhớ thịt lừa. Mặc dù Lão Tô vẫn luôn nghĩ đến Hứa Bán Hạ, nhất là khi chạy bộ một mình, nhưng khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ, anh ta lại không biết nói cái gì, chỉ cười cười với miếng thịt lừa, một lúc lâu sau mới hỏi: "Không phải cô phải ở lại phương Bắc sao? Lại mập ra rồi a."
Hứa Bán Hạ nghe xong cười không ngừng, cô hiểu rõ con người Lão Tô, tất nhiên cũng sẽ biết Lão Tô không nói ăn nói: "Tôi thật sự vừa xuống máy bay đã đi đến đây, đơn giản là vì mới mở cơ sở kinh doanh nên có hơi bận rộn, tôi cũng không có thời gian ở nhà. Lần này tôi định ở lại đây vài ngày nữa, đêm này tới gặp anh một chút. Vừa rồi tôi có đến nhà anh nhưng không có ai ở nhà, tôi đoán chắc anh vẫn đang ở chỗ làm, quả nhiên không sai."
Lão Tô bỗng nhiên nghĩ, Hứa Bán Hạ nói thịt lừa nướng buổi sáng mới ra lò, không phải hôm nay vừa xuống máy bay sao? Vừa xuống máy bay đã đến gặp anh ta? Lão Tô cảm động trong lòng, nghĩ quá nhiều, anh quên mời Hứa Bán Hạ ngồi xuống. Cũng may, Hứa Bán Hạ không hề nhăn nhó, sớm tìm cho mình một chiếc ghế và ngồi vào bàn của Lão Tô. "Béo, cô lần này lại đẹp hơn lần trước rồi. Tuy béo lên một chút nhưng cô vẫn khỏe mạnh."
Hứa Bán Hạ nói: "Bà ơi, cháu sẽ không dám giảm cân nữa đâu. Lần trước cháu giảm cân, suýt chút nữa là theo bước chân của Tiểu Trần rồi. Cái gì mà chỉ là sốt nhẹ ho khan và sau đó cháu cuối cùng cũng đổi lại được một giấc ngủ ngon. Chẳng là tôi chỉ không có thời gian chạy bộ như trước thôi, bây giờ một ngày tách ra thành hai ngày, chỉ có thời gian ngủ không giảm được nên ngày nào tôi cũng dậy không nổi, nhiều nhất chỉ có thể bơi trong bồn tắm rộng như bể bơi được vài vòng. Lão Tô, anh vẫn đang tập thể dục sao?"
Lão Tô vui vẻ cười, nói: "Đương nhiên ngày nào tôi cũng chạy bộ. Vào mùa hè, bảo mẫu của cô đưa tẩy và nhuộm ra ngoài là chuyện bình thường, mỗi lần tẩy và nhuộm nhìn thấy tôi liền không nghe theo lời của bảo mẫu nữa, nhất quyết đòi chạy bộ với tôi, nhưng chúng rất ngoan."
Hứa Bán Hạ nghe xong liền cười ha ha, nói: "Tôi khuyên anh nên chuyển sang làm bác sĩ thú y đúng là không sai. Lần đầu tiên gặp mặt, bảo mẫu đã bị dọa sợ gần chết, còn có người muốn ngoạt lấy tẩy và nhuộm, lúc đó anh đã gọi điện thoại đến hỏi tôi có muốn đưa tẩy và nhuộm ra ngoài chạy bộ hay không. Tôi liền nghĩ người đó chắc chắn là anh. Tẩy và nhuộm bây giờ đang ở dưới lầu, anh có muốn đến xem thử không? Có khi nó thấy anh còn thân thiết hơn so với tôi nữa đó." Trong khi hai người đang nói chuyện, vị nữ bác sĩ kia vẫn một mức không chịu đi, ngồi một bên chăm chú xem tài liệu, nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đang nói trượt sang bên này. Hứa Bán Hạ không khỏi nực cười. "Đúng rồi, em trai của anh học đại học năm cuối rồi phải không? Thằng nhóc ấy không phải còn đang ở nước ngoài sao?"
Lão Tô gãi gãi đầu nói: "Thằng nhóc này của tôi không biết đang nghĩ cái gì, tự nhiên không muốn ra nước ngoài nữa. Nó nói sau này chờ mình kiếm được ít tiền sẽ cân nhắc việc ra nước ngoài, bây giờ nó chỉ muốn tập trung tinh thần tìm một việc làm ổn định mà thôi. Tôi bảo nó đừng chính trực quá, cứ lấy tiền của tôi tiêu xài như tiền của cha mẹ nó vậy, nhưng nó chính là không chịu nghe. Về sau tôi mới suy nghĩ lại, thằng nhóc này nhất định đã biết yêu rồi, chắc là không nỡ bỏ rơi bạn gái đây mà."
Hứa Bán suy nghĩ một hồi lâu, liền hỏi: "Thằng bé thay đổi ý định từ khi nào?" Cô nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, một cậu nhóc ở độ tuổi này vẫn chưa đủ trách nhiệm để từ bỏ lý tưởng của mình chỉ vì tình yêu. Hơn nữa, thu nhập của Lão Tô không cao, vừa phải nuôi bản thân, vừa phải phụ giúp gia đình một phần, còn phải cho đứa em trai ăn học, nay học phí cao như vậy thì lấy đâu ra tiền để cho em trai đi học, em trai của anh ta lấy đâu ra tiền để yêu với đương? Lừa gạt Lão Tô a.
Lão Tô nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Mọi chuyền được thay đổi sau Tết Nguyên Đán đến với tôi trong kì nghỉ đông. Lẽ ra tôi không nên để thằng bé tham dự đợt tuyển đặc biệt dành cho sinh viên mới tốt nghiệp khóa Nhân sự do nhà trường tổ chức, cái này xem xét, hắn liền si tâm."
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, không thể nào, xem hội chợ thì có gì thú vị như vậy, hầu hết các sinh viên đại học đều chán nản. Khẳng định là lễ hội mùa xuân tới để xem Lão Tô trôi qua không dễ dàng, đứa nhỏ này đúng là có lương tâm, không nguyện ý dùng tiền của anh trai, muốn tự mình kiếm tiền, quả là một đứa trẻ ngoan. Nhưng Hứa Bán Hạ sẽ không vạch trần cậu ta, một cậu bé có lương tâm như thế này không có lựa chọn nào khác nhưng cũng không tệ. Trong mắt Hứa Bán Hạ, cậu ta hứa hẹn nhiều hơn so với việc trở lại nước ngoài. "Lão Tô, một người đi đường của mình suy cho cùng vẫn là quyết định của người đó tự mình lựa chọn. Anh vẫn nên thuận theo tự nhiên đi, xem ra em trai của anh là một người còn linh hoạt hơn so với bộ não của anh đó. Trong trường hợp này, anh nên dành một chút thời gian để trang trí lại cái ở nhỏ nhà mình, nếu không, khi cha mẹ anh đến thì làm sao chấp nhận đây? Hoặc là tiết kiệm tiền cũng tốt, anh có thể đổi sang một ngôi nhà lớn hơn một chút." Lúc này, Hứa Bán Hạ đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, coi như không còn gì để nói với Lão Tô.
Lão Tô không biết, còn rất cao hứng khi Hứa Bán Hạ cho anh ta chuyện để nói tiếp: "Béo, cô nói đúng. Em trai tôi lúc nào hoạt động tích cực hơn tôi, hiện tại em ấy vẫn là trưởng ban đời sống của hội sinh viên trong trường, có nhiều cô gái thích em ấy lắm. Nghỉ hè em ấy không về nhà, làm công kiếm tiền đóng học phí."
Hứa Bán Hạ mỉm cười đứng dậy, nói: "Làm tốt lắm, Lão Tô, em trai của anh chắc hẳn cao tay hơn anh a? Nếu thiếu gia nhà anh vẫn chưa tìm được vị trí có lương cao thích hợp, cứ gọi cậu ta đến tìm tôi. Chỗ này của tôi vất vả thì cũng vất vả, nhưng tương đối có thể rèn luyện cơ thể, thu nhập không tồi. Tôi thích trí óc của em trai anh. Lão Tô, bây giờ tôi phải ra sân bay đón người rồi, anh làm việc của anh đi, sau này có thời gian tôi sẽ đến nói chuyện với anh sau."
Vẫn còn quá sớm, Hứa Bán Hạ chạy xe chạy xe vào bãi đậu xe của sân bay một lúc để nhuộm và nhuộm, liền đi vào trong mua một cuốn tạp chí rồi lật ra xem. Cao Dược Tiến sẽ đến lúc chín giờ rưỡi, cô nhìn vào màn hình, máy bay vẫn còn chưa hạ cánh. Mà bây giờ chỉ mới hơn tám giờ rưỡi. Tạp chí này là "ELLE", Hứa Bán Hạ lật lại các trang quảng cáo ở trong đó. Cô chảy nước miếng khi đang xem quảng cáo kem dưỡng ẩm bên trong, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tiểu Hứa, không phải cô đến đón tôi à?"
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Triệu Lũy đứng trước mặt cô nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản và một bộ vest màu xanh đậm kết hợp với chiếc cà vạt bạc cũng màu xanh đậm, vẫn như cũ, vô cùng nổi bật. Hứa Bán Hạ thành thật nói hai chữ như kẻ ngốc: "Không có."
Triệu Lũy cười một tiếng, ngồi bên cạnh Hứa Bán Hạ, đặt chiếc hộp sang một bên, nói: "Vừa đúng lúc, tôi cũng không có gọi người nào đến đón, cho tôi đi nhờ xe của cô về."
Lúc này Hứa Bán Hạ như ở trong giấc mộng mới tỉnh dậy, vội nói: "Được rồi, nhưng anh phải đợi đến hơn chính giờ rưỡi, còn gần một tiếng nữa. Kỳ thật, nếu như lúc nãy nãy nói sớm một tiếng, tôi sẽ đặc biệt chạy một chuyến đến đón anh. Tôi đoán người như anh cả ngày bận rộn, sáng mai mới có mặt ở đây."
Triệu Lũy cười nói: "Lúc đầu tôi cũng định gọi cho cô đến đón, nhưng tôi lại nghĩ một người bận rộn như cô ngày mai nhất định sẽ không có thời gian, vậy nên tôi mới không gọi cho cô, tránh để cô bôi không hạ mặt mũi, liền chạy đến đây đón tôi trở về. Dạo gần đây tôi tương đối bận và hay bị mất ngủ, không tài nào ngủ được, nên tôi nghĩ tối nay tôi đến sẽ tốt hơn, ngày mai có yên tâm mà đánh một giấc. Cô đến sân bay sớm như vậy để đón bạn trai của cô sao?"
Hứa Bán Hạ vội vàng cười, đáp lại: "Không phải, anh đừng có bôi nhọ thanh danh của tôi. Tôi đến đây để đón cha vợ của A Kỵ, quan hệ của hai người bọn họ không được tốt, tôi chỉ có thể giúp họ làm người trung gian thôi. Triệu tổng, là Quách tổng đại lực mời anh qua đúng không? Kỳ lạ, làm sao mà Cừu Tất Chính và Quách tổng lại hòa giải rồi?
Triệu Lũy cười nói:" Cô đây cũng không biết chuyện đó sao, Cửu Tất Chính bây giờ chỉ có thể trông cậy vào A Quách quản lý nhà máy đã ký hợp đồng thịnh vượng phát đạt, để anh ta luôn được nhận phí hợp đồng và sống một cuộc sống không vướng bận chuyện đời. Nếu A Quách có chuyện gì xảy ra, đối với Cừu Tất Chính, Ngũ Kiến Thiết sẽ tiếp quản nhà máy này ở đâu? Cừu Tất Chính sẽ hỏi ai đi đòi tiền? Vì vậy, chỉ cần A Quách ngay bây giờ trở lại tiền, Cừu Tất Chiến sẽ không còn là nạn nhân, đến lúc đó hình phạt của bản án sẽ không đến nỗi nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là một ân hận. Dù sao anh ta cũng cần quản lý nhà máy của anh ta. "
Hứa Bán Hạ gật đầu, không có gì lạ khi Cừu Tất Chính tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Tuy nhiên, lần này Hứa Bán Hạ quay trở lại là muốn đưa Quách Khải Đông vào. Đương nhiên, cô sẽ không nói điều này cho Triệu Lũy biết." Triệu tổng, anh thật sự không thay đổi gì, nếu một công ty mới có quy mô lớn như vậy được thành lập, hẳn sẽ có nhiều việc xảy ra hơn. "
Triệu Lũy nói:" Loại chuyện như này thì từng bước từng bước một đi, người ta sợ đầu óc không tỉnh táo, lại ngủ không được, sau đó liền lao lực quá độ mà kiệt sức. Tiểu Hứa, cô bận rộn như vậy, không phải vẫn rất tốt đó sao? Lại còn mập thêm một chút. "
Hứa Bán Hạ không khỏi duỗi hai ngón tay đầu thịt ra, cười nói:" Hôm nay anh là người thứ hai nói tôi béo hơn một chút rồi đó, ta cũng cảm thấy mập thêm một chút cũng tốt, nếu không sẽ không có đủ năng lượng để làm việc, sẽ bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Kỳ lạ, làm sao mấy người các anh ai nấy cũng đều gầy gò, nhưng thể lực lại tốt đến như vậy, sáng ngày mai còn muốn xe sao? Tôi sẽ đưa quân úy đến khách sạn của anh. Nhưng tôi không thể lái xe của anh được, ngày mai huyện gọi tôi đến để thuyết trình. "
Triệu Lũy nghe vậy liền nghiêm túc hỏi:" Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Tôi có quen biết với chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị ở huyện của cô, không biết có giúp gì được cho cô không? Hay là cô đưa cho tôi chiếc Santana đi, còn cô dùng xe của tôi. "
Hứa Bán Hạ cười nói:" Tôi lại đổi xe rồi. Lần này tôi đổi chiếc Bảo Mã X5, đúng loại thể thao mà tôi thích. Là chiếc tôi đang lái, mấy ngày nay tôi bị chính nó mê hoặc, anh có muốn thử tay lái không? Tôi nhớ anh rất thích lái một chiếc xe hơi. Chuyện kinh doanh của tôi không có gì quan trọng lắm đâu, họ chỉ đuổi theo tôi để nhanh chóng phát triển mảnh đất kia. Đó không phải vấn đề lớn, tôi chỉ đập một bức tường xung quanh và cho bọn họ một lời giải thích. Chỉ là tôi không thể nghĩ ra một dự án nào hay, vậy nên tôi chỉ có thể kéo dài thời gian của bọn họ. Dù sao khi họ phát một nhóm, tôi sẽ hành động một chút. "
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ rồi cười, nhẹ nhàng nói:" Cô đã tràn đầy năng lượng rồi. Được, chờ xuống xe tôi sẽ lái cho cô, tôi hẳn vẫn còn biết đường. Tôi cũng đã nghĩ ra được một vài kế hoạch về mảnh đất kia của cô, vừa hay lúc này chuẩn bị lấy tư liệu giao cho cô, bây giờ tôi nên đưa nó cho cô hay là đợi đến ngày mai? Nếu bây giờ tôi đưa cho cô, cô sẽ gặp rắc rối khi mở hộp, vẫn là đợi đến ngày mai đi. Đừng vội, ngày mai cô tập huấn xong rồi thì liên lạc ngay cho tôi. Tiểu Hứa, có vẻ như cô đang làm không tệ. Tôi nghe ngành nghiệp phản ứng, đoán rằng cô đã làm rất tốt. Không nghĩ đến, cô lại dám xông ra một còn đường như vậy. Không ai xem trọng con đường này, cũng không dễ dàng gì cho cô. "
Hứa Bán Hạ kinh ngạc như nghe được sách trên trời, Triệu Lũy có phải đang suy nghĩ giúp cho cô không? Triệu Lũy đang để ý đến cô? Dù cô có gian xảo đến đâu, giờ phút này cô cũng phải dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Triệu Lũy một hồi lâu, cuối cùng nói:" Cảm ơn anh, tôi rất cần nghe ý kiến của anh, không bằng tối nay tôi đưa anh về nhà làm khách, tôi xem, khi đến tiệc cưới ngày mai có thể thỉnh giáo. "Đây là sự thật. Mặc dù Triệu Lũy không tự tạo sự nghiệp cho riêng mình, nhưng công ty do anh quản lý vẫn luôn rất cao cấp, cho nên anh ấy đứng ở một nơi rất cao và có thể nhìn ra xa. Chẳng hạn như lần này cô đi đến phương Bắc, việc phát triển ban đầu là do anh ấy đề xuất, Hứa Bán Hạ hoàn toàn coi trọng ý kiến của anh ta.
Triệu Lũy chỉ mỉm cười và nói:" Không cần vội, ngày mai ngoại trừ bữa cơm trưa cùng Ngũ Kiến Thiết để gặp mặt nói vài câu, lúc khác tôi sẽ giao cho cô. Tôi cũng không có thu xếp gì, cô có thể vừa xem tư liệu vừa đặt câu hỏi thì tốt hơn. "
Nói đến Ngũ Kiến Thiết, Hứa Bán Hạ liền nghĩ đến Hâm Thịnh, trong lòng cô muốn u một cục, nhưng lại bị người ở phía sau đánh lại một cái:" Thời gian còn lại đều giao cho cô "? Đây là có ý gì? Cũng là chỉ vì trả lời câu hỏi về tư liệu sao? Hứa Bán Hạ có chút không dám tin, sững sờ nói:" Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đến tìm anh sau khi nghe phát biểu xong. Chà, anh đã nghe người trong ngành này nói gì về tôi rồi? "Chỉ thấy Triệu Lũy dùng đôi mắt ôn nhu nhìn cô, Hứa Bán Hạ không dám nhìn thêm liền quay đầu nhìn về phía lối ra, hình như đã trông thấy Cao Dược đi ra từ chỗ đó. Cô quyết định sẽ không để ý đến ông ta sao?
Triệu Lũy nhìn ánh mắt của Hứa Bán Hạ đầy ẩn ý, liền quay mặt đi, mỉm cười nói:" Hứa Bán Hạ là bị người người trong ngành mắng chửi. Chẳng qua họ càng làm như vậy, càng nói rõ cô đã thành công, nếu không thì cô sẽ không bị nam bắc lớn tiếng chửi rủa. Điều này không đúng sao, ngay khi tôi vừa trở về đã thấy cô một năm đổi xa ba lần, có thể thấy được là tôi đoán không sai. "
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên quay đầu lại, kỳ lạ nói:" Mắng tôi? Tôi khiêu khích bọn họ? Sẽ không ai gây chuyện đúng không? "
Triệu Lũy cười nói:" Cô sợ họ làm cái gì, đám người đó chỉ nói chuyện phiếm, nếu họ thật sự muốn gây chuyện, bọn họ sẽ đoàn kết lại để đối phó với cô, cô lúc đó chỉ có thể thiệt thòi. Thật đáng tiếc, bọn họ chỉ là bao cát bỏ đi. Cô chỉ cần một mình lớn hơn và mạnh mẽ hơn, đám người phía sau mắng chửi cô quên chửi rủa cô quên cả trời đất sẽ đến trước mặt cô, sẽ nịnh bợ cô, mong đợi cô cho họ thức ăn. Cô để ý đến họ làm gì? Chẳng lẽ cô còn lo lắng rằng họ không có gì để ăn và ăn xong cơm của Hứa Bán Hạ rồi sẽ đứng dậy cầm vũ khí chống lại cô? "
Hứa Bán Hạ lại lần nữa kinh ngạc, Triệu Lũy làm sao mà nói bằng giọng điệu này? Anh ta dường như đã nhìn thấu rất nhiều điều. Trước kia đã từng tha thứ rồi, không lẽ lần này phải rời chức, nhìn sắc mặt quá nhiều nên cách suy nghĩ về vấn đề cũng thay đổi? Cô không nhịn được hỏi một câu:" Ngày mai.. Triệu tổng, ở đâu anh có nhiều bạn bè như vậy, tôi sợ mọi người vừa chào hỏi liền xé xác anh ra. "
Quả nhiên Triệu Lũy khẽ cong môi cười một cái, nói:" Bạn bè? "Nhưng anh ta không nói gì thêm nữa, có lẽ đây là cách của Triệu Lũy.
Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ cũng hiểu được sau lần tuyệt vọng đó, tâm trạng của Triệu Lũy rất khác so với trước đây, ngã một lần khôn ra một chút, cần phải nói anh ra thực dụng hơn rất nhiều. Trước đây, nói thế nào, anh ấy luôn là người thích đạt được những gì mình mong muốn, suy nghĩ viển vông và khoa trương, không coi ai ra gì. Chẳng qua những điều này cô cũng không tiện nói ra, Hứa Bán Hạ bắt đầu nới chủ đề khác:" Tôi