Ngũ Kiến Thiết không có cách nào bảo lãnh cho Quách Khải Đông, trong đồn cảnh sát đụng phải đinh, ra ngoài cửa liền mắng, hai người Tần Phương Bình và Phùng Ngộ đều ỉu xìu không muốn nói chuyện. Triệu Lũy đề nghị đi đâu đó ăn khuya, thư giãn một chút nhưng bị họ từ chối, Ngũ Kiến Thiết mắng một trận rồi vẫy tay với mọi người, lên xe bỏ đi trước nên Triệu Lũy đành phải lái xe đưa họ về nhà. Tần Phương Bình muốn đánh nhau một trận nhưng lại bị Hứa Bán Hạ ngăn lại.
Sau khi tiễn Tần Phương Bình đi, Triệu Lũy lên tiếng: "Béo, sao nãy giờ cô không nói gì? Nghĩ gì vậy?"
Hứa Bán Hạ đang nghĩ đến sắc mặt uể oải của Phùng Ngộ, trong lòng thầm nghĩ, nếu Quách Khải Đông không được bảo lãnh ra ngoài thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào, bởi vì lần này Quách Khải Đông đang bắt tay vào việc xây dựng lại dây chuyền sản xuất, nếu lúc này Quách Khải Đông bị bắt giữ, ai còn tâm tư muốn chuyển đổi dây chuyền sản xuất đó nữa? Nói cho cùng, thật ra cũng chỉ muốn tốt cho Phùng Ngộ, nhưng lại không cách nào nói cho anh ta biết. Tin rằng ngày mai lúc Phùng Ngộ tỉnh dậy sẽ hiểu rõ đúng sạ. Vì vậy, nghe thấy Triệu Lũy hỏi, cô sửng sốt, chần chờ một hồi mới nói: "Không biết Quách tổng có được bảo lãnh ra ngoài không, nếu không được cục diện sẽ có nhiều thay đổi, nhưng kế hoạch của chúng ta sẽ được lợi. Nếu vậy, Ngũ Kiến Thiết phải chú ý nhiều hơn đến việc khởi động bên Hâm Thịnh, để chắc chắn phía đông không sáng phía tây sáng, anh ta càng muốn tìm người tài giỏi ở tỉnh Cương."
Triệu Lũy khẽ thở dài: "A Quách đúng là tự chuốc rắc rối mà, chẳng qua việc đã đến nước này, Ngũ Kiến Thiết sẽ đẩy nhanh kế hoạch, Cừu Tất chính cũng sẽ tham gia chung."
Hứa Bán Hạ nói: "Thật không nghĩ tới, Quách tổng cũng coi như người đã từng trải, mấy quyển < Hoa Hoa công tử > làm sao có thể đánh bại anh ta được? Nói thật.. haha, không phải đàn ông đều yếu ớt như vậy chứ?"
Triệu Lũy vội vàng nói: "Không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Béo, cô đừng có quơ đũa cả nắm như vậy chứ. A Quách và Tần Phương Bình vốn đã háo sắc, tôi cũng không hiểu rõ Phùng tổng. Hôm nay bọn họ vốn đã uống nhiều rượu, lại có mấy cô gái ngồi bên cạnh, A Quách thì không nói, còn vợ mới cưới của Tần Phương Bình thì đang mang thai, làm ra loại chuyện này cũng khó tránh khỏi."
Hứa Bán Hạ vội vàng gật đầu, Triệu Lũy có thể giải thích như vậy tốt rồi, đừng có liên tưởng đến mấy quyển < Hoa Hoa công tử > và CD gì đó. Hứa Bán Hạ còn chưa trả lời, Triệu Lũy lại nói: "Béo, cô có nhiều mối quan hệ rộng rãi, có thể giúp A Quách một chút không?"
Hứa Bán Hạ nói: "Được rồi, tôi sẽ thử xem. Nhưng gần đây tôi rất bận, không có thời gian để gặp họ. Bạn bè chỉ vài ngày không có rượu thịt thì lập tức xa lánh, hôm nay con trai Cừu tổng kết hôn cũng gặp được mấy người kia nhưng so với trước kia lãnh đạm hơn rất nhiều, không biết mối quan hệ trước kia còn dùng được không. Triệu tổng, không phải anh cũng quen biết vài người cấp cao sao? Giống như người mà anh chúc rượu hôm nay, xem ra địa vị cũng không thấp. Tôi biết họ đều là trưởng bộ phận, xem ra người anh quen biết đều là những người có địa vị."
Triệu Lũy im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Ông ấy là bố bạn gái cũ của tôi. Dù sao thì khi gặp mặt tôi cũng phải kính rượu ông ấy."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi hiểu rồi, chẳng trách vừa rồi trong lúc ăn khuya, bạn gái cũ của anh lại gọi điện cho anh. Hóa ra là bố cô ấy nói với cô ấy. Cô ấy.. chắc là rất xinh đẹp."
Triệu Lũy nhàn nhạt nói: "Vàng bạc trang sức, lạnh không thể mặc, đói không thể ăn, xinh đẹp cũng vậy, có lợi ích gì chứ? Tôi xảy ra chuyện, lật mặt trước cũng là cô ấy. Thật làm người ta thất vọng."
Hứa Bán Hạ làm bộ làm tịch nói: "Cô gái người ta còn trẻ, chưa từng chịu khổ mà."
Triệu Lũy nhướng mày nhìn Hứa Bán Hạ, vẫn chậm rãi nói: "Béo, cô cũng không lớn, vậy còn cô thì sao? Lúc đó tôi không có giá trị lợi dụng, còn nhiều vấn đề phải giải quyết, khó mà làm đứng vững được, nếu không phải có cô, tôi cũng không giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy. Béo, lúc đó cô là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi."
Hứa Bán Hạ nghe lời này, trong lòng vui vẻ, Triệu Lũy cũng biết được tâm tư của cô, cuối cùng cũng không phí công đã giúp đỡ anh ta lúc khó khăn, Triệu Lũy biết được điều đó, Hứa Bán Hạ đã thỏa mãn. Chẳng qua ngoài miệng vẫn cười nói: "Điều này minh chứng cho câu 'anh em như tay chân vợ thì như quần áo' haha."
Triệu Lũy không trả lời, theo thói quen lấy bao thuốc từ trong túi quần ra, rồi lại cất đi, Hứa Bán Hạ nhìn thấy, cười nói: "Hút đi, không phải là tôi chưa từng thấy anh hút thuốc. Chẳng qua lâu rồi không gặp, hình như Triệu tổng đã ít hút thuốc hơn trước kia."
Triệu Lũy mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Béo, cô giúp tôi châm một điếu thuốc đi. Tối đó, chúng ta ngồi ở ven đường, cùng nhau uống rượu hút thuốc, trở về cả người đều bị muỗi chích. Cô nhớ không."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi đã sớm biết trước nên đã bôi thuốc chống muỗi rồi. Hai chúng ta ngồi cùng một chỗ mà bọn nó cũng chỉ cắn anh." Đêm đó, mặc dù lo lắng hãi hùng nhưng giờ nhớ lại chỉ là chút dịu dàng giữa hai người cùng chung hoạn nạn thôi.
Triệu Lũy cười một tiếng, ngắn ngủi như sao băng đêm hè, nhưng không hiểu sao lại phá được vẻ âm u trong xe, anh ngập ngừng hỏi: "Béo, cô có nhớ Ngũ Kiến Thiết đã nói gì trong bữa tiệc Hàng Châu mùa hè năm ngoái không? Anh ta đánh giá tôi vài câu, sau đó A Quách có nói lại với tôi, tôi nghĩ đến cũng thấy đúng."
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nói cái gì? Ngũ Kiến Thiết, người này không thể nói ra lời hay gì, muốn anh ta khen ai thì người đó phải ở trước mặt anh ta. Còn tôi là loại người dù cho đứng trước mặt anh ta, anh ta nhất định không muốn nhìn thẳng tôi."
Triệu Lũy cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra Hứa Bán Hạ không quan tâm đến những gì Ngũ Kiến Thiết nói, Ngũ Kiến Thiết nói ngoài mặt thì nhìn anh ta có vẻ thành đạt nhưng thực chất bên trong lại rỗng, vậy mà lại nói thu nhập một năm của anh còn ít hơn thu nhập một tháng của Triệu Lũy, trước kia Triệu Lũy chỉ cười cho qua, nhưng mùa hè gặp phải biến cố tự dưng nhớ lại lời nói đó, trong lòng cảm khái. Bây giờ sự nghiệp của Hứa Bán Hạ thuận lợi phát triển, tương lai tươi sáng, không hiểu sao trong lòng anh ta lại có chút lo lắng, liệu có phải khi Hứa Bán Hạ đạt đến thành công sẽ có cảm giác giống như Ngũ Kiến Thiết? May mà hình như không phải.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy chung cư của cô ở ngay trước mặt, mặc dù Triệu Lũy không nói lời nào, cô cũng không thể không nói: "Triệu tổng, tôi đến nhà rồi. Ngày mai tôi đưa anh đi."
Triệu Lũy cười nói: "Được rồi, tôi chỉ chờ câu này của cô thôi đó. Béo, hình như lần này tôi tới chủ yếu là để gặp cô. Vừa đến sân bay vô tình gặp cô, cuối cùng thì cô lại tiễn tôi ra sân bay, thật là đến nơi đến chốn. Nhưng mà không may, hiện tại công trình thi công bên tôi đang bề bộn, tôi quá bận, không có thời gian ở đây lâu hơn. Sau này, cô hãy thường xuyên gọi điện cho tôi."
Hứa Bán Hạ gáng nuốt mấy câu nói đó vào trong, nhưng rốt cuộc không có dũng khí mở lời, mượn động tác mở cửa xe mà che giấu tâm tư, lúc này mới cười nói: "Được rồi, tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh." Có một chút lưu luyến, chuẩn bị quay người xuống xe.
Nhìn thấy một chân Hứa Bán Hạ đã bước xuống, Triệu Lũy cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, cũng không do dự nữa, kéo tay Hứa Bán hạ, khó khăn nói: "Béo, tôi không coi cô là anh em, cũng không muốn làm bạn nữa. Có lẽ trước kia, tôi đã từng cảm nhận được sự quyết đoán của cô. Nhưng sau một đêm kia, tôi lại phát hiện thực ra tôi muốn cảm nhận bản thân em, tôi nhớ em. Tôi biết em coi trọng tình cảm anh em bạn bè, gặp chuyện lại càng quyết đoán, bạn bè ở khắp nơi, tôi chỉ sợ thổ lộ với em sẽ khiến em sẽ chê cười, cuối cùng lại không thể làm bạn bè được nữa. Hôm nay.. em muốn cười tôi thì cười đi, nhưng mà em có thể ngồi lên xe không, tôi vẫn muốn cùng em nói rõ mọi chuyện."
Hứa Bán Hạ nghe xong cả người sững sờ, bên tai ầm ầm vụt qua như âm thanh tàu hỏa "Tôi nhớ em!" Câu nói này cứ xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu Hứa Bán Hạ làm cho cô quay cuồng, không muốn làm anh em, không phải bạn bè, nhưng lại rất nhớ cô, còn cái vừa trời? Nghĩ như vậy, Hứa Bán Hạ không chút do dự, ngồi lại lên xe, đóng cửa lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nói: "Anh không nói sớm, hại tôi bước xuống. Đi, chúng ta tìm chổ nói chuyện cho rõ ràng." Dưới tình thế cấp bách, xém chút nữa nói ra khỏi miệng 3 chữ "Mẹ nhà anh".
Triệu Lũy thả lỏng trong lòng, cũng không lo lắng như vừa rồi, trên mặt cũng khó cưỡng tươi cười: "Béo à, từ lúc xuống máy bay hôm qua cho tới bây giờ, anh đều ám chỉ rất rõ ràng, chỉ là em một chút cũng không có phản ứng, làm anh thất vọng gần chết, đành phải thẳng thắn bày tỏ, thắng làm vua thua làm giặc, được ăn cả ngã về không."
Hứa Bán Hạ nghe xong liền vui vẻ cười, nhưng bỗng dưng không biết phải nói gì.
Trong lúc chờ đèn xanh, Triệu Lũy lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hứa Bán Hạ, thấy cô trông rạng rỡ và vui vẻ, trong lòng rất vui mừng, muốn đưa