Mùa Xuân thì dễ buồn ngủ và lười biếng.
Trong thời gian một tháng của kỳ nghỉ trăng mật, sở thích của Tưởng Tinh đã chuyển hoàn toàn từ chế độ tiêu chuẩn sang chế độ giải trí, cộng thêm mỗi sáng, vào một khoảng thời gian nào đó, cô sẽ bị cái người nào đó đánh thức.
Mà sau đấy, chỉ cần vừa tỉnh là sẽ theo tiềm thức tiến vào vòng tay đầy hơi ấm ấy.
Người ôm cô đã tỉnh, chóp mũi và môi anh bắt đầu cọ cọ vào cổ cô, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve vòng eo sau lưng cô, rồi ấn chặt cô vào người mình.
“Trương Tuyết Tề.” Tưởng Tinh buồn ngủ dựa vào anh: “Em mơ thấy chúng ta đã hẹn hò với nhau từ khi còn học cấp ba.”
Anh lật lớp chăn đang che đi hơi thở nóng như thiêu trên người cả hai: “Vậy chẳng phải là bị em chọc tức sớm hơn vài năm rồi sao?”
Cảm nhận được điều đó, cô khẽ ừm một tiếng: “Không phải là… Anh được hôn em sớm hơn vài năm à?”
Hơi thở nặng nề chậm rãi phả bên tai cô, anh không đáp lại.
Tưởng Tinh nhắm mắt: “Chúng ta còn có thể làm cái đó sớm hơn một chút nữa…”
“Chưa tốt nghiệp thì không được.”
“Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, vậy cũng sớm hơn được ba năm kìa.” Giọng nói của cô ngắt quãng: “Hay anh cảm thấy khi đó mình xem ít, nên “kỹ thuật” không mấy tốt?”
Nói còn chẳng ra hơi nhưng vẫn không quên khiêu khích anh.
Trương Tuyết Tề trượt tay đến hõm đùi của cô, đồng thời khàn giọng cười: “Anh thấy em đắc ý quá rồi đó.”
……
Hai người vừa đặt chân trước về nước, thì chân sau đã có người liên tục call cho Trương Tuyết Tề, vội vàng gọi anh đến công ty.
Tưởng Tinh vừa không nỡ rời ra xanh, lại vừa chẳng muốn trì hoãn công việc của anh.
Vì vậy, sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên ông Trương đưa bà Trương đến công ty và đó lại là ngày thứ sáu, khi mà toàn bộ nhân viên đều đang háo hức đợi đến giờ tan làm.
Như đã chuẩn bị từ sớm, mọi người chia nhau đứng sang hai bên, đợi cặp vợ chồng son vừa xuất hiện thì cả nhóm cùng đồng thanh hô to: “Chúc sếp tân hôn hạnh phúc!”
Bùm.
Pháo hoa bay khắp nơi.
Trương Tuyết Tề nhìn quanh, anh đoán đây là chủ ý của Đàm Lực.
Gương mặt Tưởng Tinh lộ rõ vẻ bất ngờ vui mừng, cô kéo kéo ông tay áo anh, nói: “Đây là lần đầu em được đi trên đường có pháo hoa đó.”
Vì đám cưới được tổ chức tối giản, nên không có những bước cầu kỳ này.
Cuối cùng, Tần Du Chu ôm một bó hoa hồng đi tới, mỉm cười nhìn Tưởng Tinh: “Đây là tấm lòng của mọi người, chúc hai người luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Cô tự làm thân, vẫy tay: “Cảm ơn cả nhà, tôi tên là Tưởng Tinh.”
Sau đó, chào đón cô là từng lượt “xin chào”.
Không lâu sau, Đàm Lực chậm rãi xuất hiện trong góc.
Tưởng Tinh nhanh nhẹn rút hai bông hồng trong bó hoa ra, đưa một bông cho Tần Du Chu: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Tinh đưa bông hoa thứ hai đến trước mặt Đàm Lực: “Cảm ơn Đàm Lực…”
Lúc này, cả nhóm đồng loạt phát ra tiếng “trời ơi”, mà sự chú ý cũng lập tức được chuyển hướng, cùng nói cùng cười.
“Đã chuẩn bị cho chúng tôi buổi chào đón này.” Cô tiếp tục nói nốt câu và nở nụ cười ngây thơ, rồi quay lại bên cạnh Trương Tuyết Tề.
Lúc này, Đàm Lực và Tần Du Chu mỗi người cầm một bông hồng, người thì đứng giữa đám đông, người thì dựa bên bức tường trắng, lẳng lặng nhìn nhau.
Trương Tuyết Tề nắm chặt tay Tưởng Tinh, lên tiếng: “Giải tán, quay lại làm việc.”
Câu nói “con đàn cháu đống” bắt đầu lần lượt xuất hiện, Trương Tuyết Tề lướt nhìn một vòng, thấy mấy nhân viên đi cuối cùng còn đang vừa nhảy nhót vừa cười nói, hô hào rồi giải tán.
Trương Tuyết Tề có một cuộc họp, Tưởng Tinh làm ổ trên sofa nhắn tin với Vu Tư Hiểu, tán gẫu từ chuyện kỳ trăng mật cho đến chuyện công việc.
Cô còn đang buồn ngủ, cứ thế cho đến khi một tin nhắn riêng tư đã khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Hai mươi phút sau, cửa kính mở ra, Trương Tuyết Tề vừa vào đã đưa mắt tìm cô.
Anh thấy chiếc ghế xoay trong văn phòng quay lại, Tưởng Tinh lao về phía anh như tên bắn, hai mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm.
Theo thói quen, Trương Tuyết Tề cúi đầu, vì tưởng rằng cô muốn hôn, nào ngờ, cô lại ghé sát vào tai anh, hào hứng nói: “Anh biết không, Hứa Thư Trạch kết hôn rồi, hơn nữa còn được lên chức ba rồi đó!”
Trương Tuyết Tề liếc cô một cái, chỉ có điều cô vợ của anh lại không hiểu ý, mà tiếp tục nói: “Bộ phim truyền hình mà công ty em hợp tác với J-One, do anh ta và vợ anh ta lồng tiếng vai nam, nữ chính.
Vợ của anh ta còn là sư tỷ đồng môn của anh ta nữa, em gặp rồi, tính cách rất thoải mái, có thể bổ sung cho Hứa Thư Trạch.”
Anh không lên tiếng, mà đi về phía bàn làm việc.
Tưởng Tinh đi theo anh, trầm ngâm nói: “Nhóm nhỏ bốn người tụi em chỉ còn lại mình Bổn Lam là độc thân.
Tuy nhiên, lần trước anh ta nằm viện, hình như giữa cô gái kia và hai anh em anh ta có chuyện gì đó, em cũng nhỏ nhẹ hỏi thử nhưng lại bị anh ta lườm nguýt mấy lần liền.”
“Tưởng Tinh Tinh.” Người đàn ông ném tập tài liệu xuống, trầm giọng lên tiếng.
Cô nghe ra có gì đó không đúng, bèn yếu ớt đáp: “Sao?”
“Em thử nghe xem mình đang nói gì thế?” Anh xoa xoa thái dương trái, cơn đau nửa đầu lờ mờ xuất hiện: “Tất cả đều là đàn ông.”
“Trên đời này chẳng phải là chỉ có đàn ông và phụ nữ thôi sao?” Khi nói ra câu này, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó quen quen, hình như cũng đã từng bày tỏ quan điểm này với Đàm Lực thì phải: “Em nói chuyện Zizi với anh, anh cũng chẳng hứng thú, huống hồ Zizi và người kia của chị ấy vẫn chưa ổn định, nên em cũng không thể kể mãi về người ta được.”
Tưởng Tinh trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia, rồi đi vòng ra sau ghế ngồi của anh, xoa bóp thái dương cho anh: “Khi nào mới được tan làm đây?”
“Chờ một chút.” Anh thoải mái nhắm mắt, rồi đưa tay lên nắm lấy cánh tay cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Tưởng Tinh thì thầm bên tai anh: “Tuỳ chồng chọn.”
Cô liếc nhìn, thấy yết hầu của anh đang trượt lên xuống.
Trương Tuyết Tề rất độc diễn, nên luôn thích nghe những lời kiểu như vậy.
Đặc biệt là… Là khi mặt cô hơi nóng, lại không chịu để tim mình đập nhanh một mình: “Tối nay em cũng bóp giúp em nhé?”
“Bóp cái gì?”
“Đầu chứ cái gì.”
Anh nhẹ nhàng hỏi lại: “Đầu nào?”
Hai bàn tay nhỏ lập tức bãi công, anh mỉm cười ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình: “Anh không có hứng thú với chuyện của mấy người đàn ông và phụ nữ kia, không bằng nói về chuyện của em nhiều hơn chút đi.”
Chuyện của cô?
Ánh mắt Trương Tuyết Tề rơi xuống đôi môi hồng nhạt của cô, rồi từ từ tiến lại gần.
Nhưng đôi mắt trầm ngâm của Tưởng Tinh lại đột nhiên nhướng lên, hỏi: “Bao giờ thì chúng ta sinh em bé?”
Lúc này, khuôn mặt anh đang cách cô chưa đầy năm centimet.
“Tuy rằng chúng ta mới kết hôn, cũng chẳng vội vàng.” Cô tiếp tục nói: “Nhưng em cảm thấy việc này vẫn nên có kế hoạch thì hơn.”
Trương Tuyết Tề nhìn cô chằm chằm, nụ cười ranh mãnh thoáng qua trong đôi mắt tròn xoe ấy đã bị anh bắt gặp.
Quả nhiên là cô cố ý.
Anh dựa vào lưng ghế, vẫn vòng tay ôm eo cô: “Chưa đến lúc.”
“Vậy khi nào mới đến?”
“Để em lớn thêm chút nữa.”
“Em đã trưởng thành lâu rồi mà.”
“Tóm lại là không vội.”
“Vậy em biết cái gì cần vội rồi.” Nhân lúc anh không chú ý, Tưởng Tinh nhanh chóng chạm vào môi anh, rồi nở nụ cười đắc thắng: “Là cái này, phải không?”
Trương Tuyết Tề khẽ cong môi, liếc mắt nhìn về phía sau cô.
Tưởng Tinh có chút bối rối quay đầu lại, thì thấy Đàm Lực đang nghệt mặt đứng bên cửa, tiếp đến, có hai cái đầu thò ra từ sau lưng anh ta và đang thích thú nhìn bọn họ…
….
Buổi hẹn hò bốn người mà Tưởng Tinh mong đợi từ lâu, cuối cùng cũng trở thành sự thật.
Bên chiếc bàn hình vuông, hai đôi ngồi ở hai bên, Tần Du Chu cụp mắt nhìn xuống thực đơn, Trương Tuyết Tề cúi đầu tráng bát đũa bằng nước nóng, còn Đàm Lực thì đờ đẫn nhìn Tưởng Tinh.
Tưởng Tinh cũng nở nụ cười nhìn lại Đàm Lực.
Tần Du Chu ngước lên, khiến đôi hoa tai ngọc khẽ đung đưa.
Cô ta đặt thực đơn trên mặt bàn, ngón tay khẽ dịch nó về phía Tưởng Tinh: “Tưởng Tinh, cô xem có muốn ăn gì nữa không?”
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp.” Tưởng Tinh cầm lấy bút chì: “Cô có thể gọi tôi là Tinh Tinh.”
“Được, Tinh Tinh.” Tần Du Chu uống một ngụm nước trong cốc: “Tuần trăng mật có vui không?”
“Vui lắm.”
“Vốn dĩ không muốn làm phiền tân hôn hạnh phúc của Trương tổng, nhưng nếu anh ấy không quay lại, thì tôi e là công ty sẽ tan thành mây khói mất.”
Trương Tuyết Tề đẩy cốc trà nóng đến trước mặt Tưởng Tinh, nhẹ giọng đáp: “Có cô và Đàm Lực rồi thì tôi có về muộn nửa tháng cũng chẳng thành vấn đề.”
Đàm Lực hoang mang nói: “Trương tổng đúng là đề cao tôi quá rồi.”
“Là hai người mới đúng.” Trương Tuyết Tề khẽ cười.
Đàm Lực bị hớ, đang định phản công trước thì “nhóc bá đạo” nào đó lại lên tiếng: “Chị gái xinh đẹp, cuối tuần mọi người có cần tăng ca không?”
Tần Du Chu nhướng mày, nhìn về phía Trương Tuyết Tề.
“Thời gian có chút thay đổi, người của tổ chức Vương Tây Nguyên sẽ đến bệnh viện cấp cứu Tỉnh lúc mười giờ sáng thứ hai tuần sau, đến khi đó chúng ta hãy tới.” Trương Tuyết Tề: “Vậy nên, trước mắt cuối tuần chưa có kế hoạch gì.”
“Cảm ơn sếp đã cho tôi có được một cuối tuần trọn vẹn.” Đàm Lực mỉm cười, nâng ly biểu đạt thành ý.
Tưởng Tinh hỏi: “Mấy người có được tính lương làm thêm không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Đàm Lực xen vào: “Trợ cấp cộng thêm ngày nghỉ phép, cả hai đều có.”
Trong mắt Tưởng Tinh hoàn toàn không có Đàm Lực, cô nhìn về phía Tần Du Chu: “Chị gái xinh đẹp, cuối tuần có muốn ra ngoài chơi không?”
“???”
“Cùng đi sao?”
“Ừm, chúng ta đi cùng nhau.” Tưởng Tinh nhìn quanh bàn