Gương mặt trời quang trăng sáng của Tiêu Trạch bống chốc ngưng tụ lại thành đám mây đen, đám nào đám đó đen sì âm u. Anh cố gắng nhịn lại đứng ở ven đường uống nước đá, cái chai này là anh vừa mua mới chứ không phải là cái ban nãy.
Anh phải tỉnh táo, nếu không sẽ có thể điên cắn chết người.
Sống nhiều năm như vậy, dù cho không vui hay không hiểu chuyện bao nhiêu, anh cũng sẽ không bao giờ đứng ở ngoài đường mà công khai chuyện tình yêu. Có lúc đi ngang qua đường nhìn trúng cặp tình nhân đang ôm ôm ấp ấp, anh còn cảm thấy cả hai bọn họ quá ư là ngu ngốc.
Không ngờ, ngày hôm nay lại đến lượt bản thân mình.
Anh nhìn về phía cụ ông, cảm thấy tâm trạng ông ta còn tệ hơn mình, cái tên trứng bịp bợm này chỉ dựa vào sức một người phá nát lòng dạ hai người đang khoẻ mạnh, mẹ nó đúng là đồ thiếu đạo đức.
Cụ ông từ lần bị Lâm Dư làm cho chán ghét liền chuyển sang địa bàn khác lừa người, mỗi khi ông nhớ tới giọng nói dáng điệu của cậu đều giận tới mức ăn không yên ngủ không ngon. Ông không ngờ tới ngày hôm nay lại ngẫu nhiên gặp lại.
Không chỉ gặp phải, còn chứng kiến cảnh hôn nhau.
Chứng kiến hôn nhau xong, lại tiếp tục nghe một câu nhảm nhí.
Cụ ông đã bảy mươi nên sống vô cùng nguyên tắc, mỗi ngày đều tập thể dục buổi sáng, ăn thịt không ăn quá hai lạng, uống rượu nhiều nhất cũng chỉ là một hai chung, với lối sống này, ông tin mình có thể thọ hơn chín mươi tuổi. Mà bây giờ, ông thấy bản thân cỡ chừng tám mươi là ghê gớm rồi.
Ngày trong gió nhẹ, tăng bào hơi lay theo, ông chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó lê tấm thân già bước chân xa dần.
Nguyện vọng quãng đời còn lại của ông chỉ còn lại đúng một chuyện, chính là đừng để ông gặp lại mấy đứa này.
Người đi trà nguội lạnh, Lâm Dư nhìn theo bóng lưng cụ ông cho đến khi khuất hẳn ở đầu phố, sau đó liền dời tầm mắt chuyển sang Tiêu Trạch. Cậu vội lau vệt mồ hôi, lúc phô trương cảm thấy vô cùng hả hê, mà hả hê xong liền đối mặt ngay với sự nguy hiểm.
Tiêu Trạch đã uống hết nước, tay này ấn nắp, tay kia cầm đáy, dùng sức ép một cái, từ cái chai không trở thành đống nhựa nát tươm. Bắp chăn Lâm Dư cũng muốn nhũn theo, nếu Tiêu Trạch dùng lực thế mà nhấn đầu cậu, có khi nào cậu trực tiếp chui xuống đất không đây?
“Anh…” Cậu cảm thấy bản thân nên giữ một khoảng cách để cho tương đối an toàn, “Anh về trước đi, em ở đây kinh doanh một lát.”
Tiêu Trạch đứng ở dưới bóng cây nhìn cậu, giữa chân mày ngưng tụ một cỗ tức giận: “Lâu rồi không phải ngủ công viên phải không. Khỏi cần về, đỡ cho khỏi bị chồng bạo hành.”
Mặt Lâm Dư nóng như lửa đốt, rõ ràng ban nãy cậu ở trên đường gọi bậy trước, thế mà bây giờ ngại đến mức không dám ngóc đầu luôn.
E thẹn hết mười giây, lúc ngẩng đầu lên thấy Tiêu Trạch đi khỏi. Lâm Dư sốt sắng ngồi trên ghế không biết có nên đuổi theo hay không. Lúc này có một bác gái đi ra từ công viên ra rồi đến chào hỏi.
“Thầy Lâm, hôm nay sao không bày sạp vậy. Đúng rồi, con gái tôi tuần sau dẫn bạn trai về nhà ăn cơm, cậu thử nhìn bức ảnh này, giúp tôi tính xem người đó có đáng tin cậy hay không.”
Trong khi bác gái cúi đầu mở album trong điện thoại di động, Lâm Dư vẫn dán mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Trạch mỗi lúc một xa, sau đó cậu liền quyết tâm đứng lên, âu sầu nói: “Không tính được! Mỗi nhà có một chuyện khó xử riêng, tôi cũng không thể quan tâm chuyện con rể bà có tin cậy hay không!”
Nói vừa xong, cậu lao nhanh một đường đi về tiệm sách Mắt Mèo, nhưng mà mới đi ra đầu phố lại cảm thấy khiếp sợ, đế giày như muốn dính chặt vào mặt đất, một lúc rất lâu sau chịu dịch tới một bước.
Ở bên kia Tiêu Trạch đã về đến nơi, tắm rửa thay quần áo xong, lúc xuống lầu xách theo túi đồ ăn cho mèo. Sáu con mèo vây quanh anh, ra vẻ nhiệt tình chưa từng thấy bao giờ. Thật ra mèo cũng chính là một loại động vật dễ nuôi tới yếu ớt, giờ ở trong nhà như mấy ông bà lớn.
Thế nhưng sáu cô cậu này lại không giống vậy, chúng nó đều là những con mèo hoang bị vứt bỏ, mùa đông đi xung quanh tìm chỗ ấm, nhút nhát mà chôn dưới gầm xe Jeep của Tiêu Trạch, sau đó lớn gan dần dần mà chui vào nhà ở(*)
.(*) 登堂入室 Đăng đường nhấp thất: ý chỉ đi từ thấp lên cao.Lúc mới bắt đầu, Tiêu Trạch chỉ đơn giản duy trì thuần khiết mối quan hệ cho lũ mèo ăn, lâu dần thì mấy con vô liêm sỉ này bắt đầu ỷ lại vào anh. Thế đành dứt khoát, chỗ vừa rộng vừa giàu, có thể nuôi được. Nếu sau này lại có con mới đến, đoán chừng sẽ tạo nên đội ngũ vô cùng lớn mạnh.
Anh bỏ đồ ăn ra xếp thành một hàng, sáu cô cậu chúi đầu vào ăn. Tiêu Trạch nửa ngồi nửa quỳ trước bọn nó, tiện tay mở hai chai nước, lúc ngẫu nhiên giương mắt nhìn liền thì thấy một tên đầu đất đang đứng ở ngoài cửa kính.
Lâm Dư không dám đi vào, dán mặt vào kính để hối lỗi. Sau khi Đào Uyên Minh ăn xong, nó quay người nhìn thấy cậu liền đi ra, cậu ôm lấy Đào Uyên Minh mà cảm động: “Tiểu Minh, cũng có mình mày quan tâm tao thôi.”
Cậu bạo gan vào phòng, đi đến quầy bar liền dừng lại, cách xa một mét nhìn Tiêu Trạch, rồi dùng thanh âm không lớn mấy mà nói: “Anh ơi, anh đừng giận em, em chỉ muốn hù dọa ông kia thôi, không phải muốn sỗ sàng với anh đâu.”
Tiêu Trạch ra vẻ lười nhìn cậu, cậu chỉ biết lúng túng tiếp tục nói: “Anh ơi, em sai rồi.”
Có câu châm ngôn “Đưa tay không đánh người tươi cười”(*), Lâm Dư xem như đã thông suốt kỹ càng hết bảy chữ trong đây. Nếu cậu làm sai cậu sẽ nhận, thái độ vô cùng thành khẩn, làm người khác có cảm giác nếu không tha thứ cho cậu sẽ không phải là người tốt vậy.
(*) đối phương nhận lỗi nên sẽ không đành lòng đánh người đó, tương tự câu “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.”Tiêu Trạch đã sớm rút được kinh nghiệm qua vô số lần kia, hơn nữa còn rành rẽ mà phân biệt được khi nào Lâm Dư thành khẩn hoặc đang giả bộ đáng thương. Ví dụ như hiện tại, tuy rằng trứng bịp bợm có tài năng diễn xuất, thê nhưng anh vẫn nhận ra cậu đang thật sự sợ.
Mặt mày Lâm Dư không còn chút tinh thần khí thế nào, khóe miệng cong đến tội nghiệp, người bình thường ai nhìn vảo cũng thấy đau lòng.
Nhưng mà Tiêu Trạch không phải là người bình thường, tim người bình thường làm từ máu thịt.
Còn anh không phải, tim anh từ sắt thép.
Anh gom mấy cái hộp lại, sau đó ra ngòai vứt. Lúc trở về, Lâm Dư vẫn còn đứng ở trước quầy, bộ dạng cậu giờ đây hệt như bị phạt đứng. Lúc anh đi ngang qua, đúng như anh đoán, cậu liền giữ tay anh lại.
Lâm Dư nắm lấy tay anh đập lên đầu mình: “Hay là anh đánh em đi, em chuẩn bị xong hết rồi.”
Tiêu Trạch mở lòng bàn tay ra:”Cậu cho là tôi không dám sao?”
Anh hất tay Lâm Dư ra, lòng bàn tay mở ra dùng sức giơ cao lên bay thẳng tới đỉnh đầu Lâm Dư, lực mạnh tới mức còn xẹt qua một cơn gió.
Lâm Dư sợ đến cắn môi, bèn nhắm chặt mắt lại.
Cậu vẫn cứng cổ mà không né tránh, cơn gió kia xẹt vào sợi tóc trên đỉnh đầu, nhưng lòng bàn tay mạnh kia vẫn không rơi xuống.
Lâm Dư chậm rãi mở mắt ra, sau đó sợ hãi nhìn về phía Tiêu Trạch: “Anh… Làm sao vầy?”
Lòng bàn tay Tiêu Trạch chỉ cách đỉnh đầu đối phương chừng nửa centimet, ngay lúc ánh mắt Lâm Dư lấp lánh mà hạ tay xuống, lòng bàn tay đụng lên đầu Lâm Dư. Anh vò tóc cậu loạn thành một tổ, cuối cùng gõ một cái trán trên cái trán trơn bóng rồi hù dọa nói: “Ban nãy mà không ngừng thì mắt cậu cũng bị móc ra, cho cậu mù thật luôn.”
Lâm Dư rụt cổ lại: “Không sao, em vẫn còn gậy dẫn đường mà.”
Cậu làm Tiêu Trạch đang giận cũng phải bật cười, cho nên bản thân cũng cười theo. Thật ra tâm trạng hôm nay của cậu tốt ghê lắm, bởi vì lúc đóan mệnh Tiêu Trạch không ngừng giải vây cho cậu, còn thân mật gọi cậu là “đứa nhỏ nhà tôi” nữa chự.
Nụ cười của Lâm Dư tự dưng từ từ cứng lại.
Tiêu Trạch sẽ không coi cậu là “đứa nhỏ” thực sự chứ?
Trong lòng Lâm Dư không chắc, cậu sợ hãi mà hỏi: “Anh thấy em vẫn còn nhỏ sao anh?”
Tiêu Trạch nói: “Nói nhảm gì đây, mười bảy mà không nhỏ hả?”
Lâm Dư nỗ lực giải thích: “Năm nay em mười bảy, tuổi mụ là mười tám, thoắt cái là lên mười chín rồi, không khác hai mươi bao nhiêu hết. Qua hai mươi, lại nhanh chóng đến ba mươi. Em lớn rồi mà.”
Tiêu Trạch phiền nói: “Lớn cái chó ấy. Theo cách tính của cậu, giờ tôi hai mươi tám, không lẽ là nhanh chóng đến bốn mươi?”
Lâm Dư dùng sức lắc đầu, có thể cho cậu lớn mà Tiêu Trạch không lớn nữa được hay không. Lúc này cậu bỗng nhớ tới một bài thơ “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già”. Không đúng, Tiêu Trạch đẹp trai vô cùng, đâu có già đâu.
Nhưng đúng là cả hai cách nhau mười một tuổi.
Lâm Dư thấy phiền muộn không thôi, “quân” không hận cậu sinh trễ, nhưng mà mẹ nó cậu hận tại sao “quân” sao lại sinh sớm như thế.
Hết chơi xấu đến nhận sai, buổi sáng coi như cũng qua xong xuôi. Bọn họ mở cửa tiệm, năm cô cậu ăn no nằm phơi bụng trước cửa tiếp khách, Tiêu Trạch thì ôm Lão bạch ngồi quầy bar nhận điện thoại.
Lâm Dư ngồi đợi tới buồn chán, lúc tập thể dục buổi sáng không có gì, bây giờ mới cảm giác hơi lạnh. Một cơn mưa đi qua nhiệt độ lại giảm xuống, đoán chừng là trên đó không nóng rồi. Cậu lên gác tìm áo khoác, lúc đi ngang lầu hai tiện tay cầm theo tờ báo đêm đặt trên khay trò trong phòng khách kia, dự định đọc nó để giải sầu.
Cậu đi đến ghế salon đơn, sau đó mở báo ra liếc nhìn Tiêu Trạch, nghe Tiêu Trạch gọi tiếng “viện trưởng”, cho nên cậu đoán người gọi đến là lãnh đạo viện nghiên cứu. Chờ Tiêu Trạch nói hết câu, cậu tò mò hỏi:”Anh ơi, là người trong đơn vị của anh sao?”
Tiêu Trạch “Ừ” một tiếng.
Người này đúng là chưa bao giờ chủ động nói cái gì, nhưng mà Lâm Dư cũng sớm quen, lại hỏi tiếp: “Có phải là gọi anh về làm? Anh phải đi sao?”
Tiêu Trạch ôm Lão Bạch cắt móng tay, trả lời: “Không về, ở nhà viện trợ cho đám người ngốc nghếch kia.”
Không hiểu sao Lâm Dư lại cảm thấy có chút hâm mộ, lúc mà Tiêu trạch nói”đám người ngốc nghếch” ánh mắt rất dịu dàng, cứ như nói đến một tốp bạn cũ vậy. Cậu không nhịn được ảo tưởng một chút, nếu như cậu cũng là một thành viên trong đội khảo sát, có phải cậu sẽ cùng Tiêu Trạch vào Nam ra Bắc hay không.
Đến miền núi Điền Nam, buổi ngủ sẽ cùng ngủ với Tiêu Trạch trong lều bạt. Muỗi ở đó hơi bị nhiều, vì cậu sẽ xức nước hoa cho anh. Hay là đi Thanh Hải, lúc ở trọ uống quá chén, Tiêu Trạch sẽ cười tửu lượng của cậu quá tệ. Sau đó đến một đảo nhỏ không tên, chờ thủy triều xuống đi bắt cua đồng ở trên bờ cát, cậu so với Tiêu Trạch xem ai kiếm nhiều hơn chẳng hạn.
Đang mơ đẹp quá đẹp, cậu cúi đầu nhìn tin tức đầu tiên liền kinh sợ:”Đậu má”
Tiêu Trạch đã quen nhìn thấy đối phương bất ngờ hoảng hốt, ôm mèo tiếp tục cắt không thèm phản ứng gì.
“Anh! Anh đã xem báo rồi à!” Lâm Dư không buông tha cho anh, cầm tờ báo chạy tới gào to, “Anh nhìn xem chuyên mục này chưa? ‘Anh hùng xuất thiếu niên’, kỳ sau của chuyện nhà ăn trường thực nghiệm bị phát nổ, đưa tin kỹ càng về người học sinh đã cứu người!”
Tối hôm qua Tiêu Trạch không chú ý lắm nên đáp: “Diệp Hải Luân?”
“Đúng vậy! Là cậu ta đó!” Lâm Dư nằm úp sấp trên quầy bar, “Trên báo nói cậu ta thuận lợi xuất viện, còn phỏng vấn mấy người bạn học, bọn họ nói cậu ta bình thường rất hướng nội, không nghĩ tới sẽ dũng cảm như thế!”
Lâm Dư kích động xong vẫn chưa thấy đủ, muốn lấy điện thoại ra nhắn vài tin cho Diệp Hải Luân. Cậu biết sau hỏa hoạn kia Diệp Hải Luân trở nên tự ti yếu đuối, cho nên muốn cổ vũ đối phương một chút.
Mới vừa nhắn xong một câu “Cậu quá tuyệt vời”, thì có một bà dì đi vào tiệm sách.
Lâm Dư để điện thoại di động xuống, định bắt chuyện với khách xong sẽ tiếp tục nhắn tin. Người phụ nữ kia nhìn quanh một vòng, hình như có chuyện gì đó đang gấp chứ không phải đến đọc sách. Trong nhất thời, Lâm Dư cũng không biết bắt chuyện làm sao, liền ngây ngốc ra.
Người phụ nữ bắt chuyện trước: “Chàng trai, sáng nay có nữ sinh nào tới đây hay không? Tóc ngắn và tóc mái khá gọn gàng, mặc váy có quai.”
Trong đầu Lâm Dư liền nhanh chóng nghĩ đến Tào An Kỳ, trực tiếp hỏi: “Là Tào An Kỳ phải không? Vậy ngài la?”
Bà dì nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lập tức đáp: “Tôi họ An, là mẹ của Tào An Kỳ. Có đêm nó trốn nhà đi, tôi đến đồn đón thì nghe dân cảnh nói nó ngồi ở cửa tiệm này.”
Là cái đêm đầu tiên mà Tiêu Trạch và Lâm Dư nhìn thấy Tào An Kỳ ngồi trước cửa.
“Sau đó nó có nói bình thường đến đây đọc sách làm bài tập, cho nên tôi mới nhớ kỹ tên tiệm.” An Tuệ Chi đi tới một chút, “Hôm nay tìm không ra con bé cho nên tới đây xem một chút, sáng nay nó có đến hay không?”
Lâm Dư lắc đầu một cái: “Không có, sáng sớm hôm nay chúng tôi chạy bộ nên về hơi trễ nên không rõ trước đó cậu ấy có tới hay không.”
Tiêu Trạch bỏ cái bấm móng tay xuống, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên: “Vậy ngài ngồi tìm chỗ ngồi lát đi, nếu lát nữa cô ấy vẫn không tới thì đi chỗ khác tìm thử.”
Thật ra cả hai cũng không chắc, bởi vì lần trước sau khi Tào An Kỳ hất cà phê nóng, Tiêu Trạch có cảnh cáo cô ta, cho nên giờ cũng không biết đối phương có quay lại hay không.
Lâm Dư bưng tách trà nóng ra cho An Tuệ Chi, nhìn thấy bà lo lắng, bèn nói chuyện phiếm cho người đỡ ngột ngạt. Cậu hỏi: “Dì à, An Kỳ lại bỏ nhà ra đi nữa hay sao?”
An Tuệ Chi nâng tách trà thở dài: “Lúc trước trường của nó xảy ra chuyện phát nổ, đài truyền hình bảo thằng nhóc cứu nó đến quay chương trình, nó cũng phải đến. Sáng
nay sống chết không chịu rời giường, bảo tôi xin nghỉ với giáo viên, lúc sau ba nó mới kiên quyết chở nó đi. Cuối cùng thầy giáo gọi điện bảo con nhóc đó trốn rồi.”
Diệp Hải Luân thích Tào An Kỳ, mà Tào An Kỳ lại ghét Diệp Hải Luân. Lâm Dư không biết An Tuệ Chi có biết rõ chuyện này hay không, trong lúc nhất thời đành im lặng không dám nói bừa. Cả hai yên ắng một lúc, sau đó cậu không thể làm gì khác là chuyển về đề tài trước, cười cười tán dóc: “Lúc trước cậu ấy nhờ con nhắn tin giúp, nói chú ở nhà chỉ biết chơi game, còn nói dì hay lải nhải nữa.”
Cứ nói đến cái này là muốn bốc lửa, An Tuệ Chi lập tức nói: “Cậu xem con bé này có phải không hiểu chuyện hay không? Mỗi ngày tôi phải đi làm mệt mỏi, còn nhọc lòng hầu hạ, thế mà nó lại nhắn cho tôi cái tin như thế đấy.”
Lâm Dư hối hận vì khui chuyện tin nhắn này ra rồi, cậu sợ tâm trạng của dì lại xấu đi. Cậu chỉ đành lúng túng nói thêm vài câu, sau đó chọn một quyển sách cho đối phương. Cũng tốt, có sách xem không cần phải nói chuyện nữa.
Lại nói, làm mẹ hệt như làm đặc vụ trong cục tình báo, con cái nghĩ cái gì cũng có thể đoán ra. An Tuệ Chi vừa mới xem xong lời mở đầu, trong cửa tiệm đã xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Tào An Kỳ mặc váy có dây quai đeo, ra dáng một cô nữ sinh cấp ba vô cùng ngoan ngoãn.
Thật ra Tiêu Trạch và Lâm Dư cảm thấy đây những một thứ vui vậy, bình thường ở trong phim hay tiểu thuyết, hình tượng thiếu niên xấu xa nhìn khá là rõ ràng: Ví dụ như không chấp hành kỹ luật uốn tóc trang điểm, ăn mặc lung tung, hút thuốc, uống rượu, trốn học, đánh mấy cô gái ngoan, mở miệng nói mấy câu thô tục
Thế nhưng Tào An Kỳ lại không hề như thế, ngoại trừ trốn học ra, cô vô cùng tuân thủ nội quy nhà trường, tuy là mắt lúc nào cũng hất lên trời, thế nhưng mái tóc ngắn được chải chuốt vô cùng gọn gàng, đồng phục học sinh cũng chưa từng rời khỏi người nửa bước. Cho dù cô không mặc đồng phục học sinh, cũng sẽ ăn mặc rất quy củ, vừa trẻ trung vừa ngoan ngoãn.
Không nhìn ra được liệu cô có hút thuốc uống rượu hay không, nhưng có thể đoán chắc là không, những lúc thô tục đều là vì nhắc tới Diệp Hải Luân. Hơn nữa điều khác lạ nhất chính là, Tào An Kỳ rất thích học, cho dù trốn học cũng mang theo sách vở bài tập, thành tích cũng vô cùng vượt trội.
Tuy mặc dù là thế, nhưng Tiêu Trạch và Lâm Dư vẫn cho rằng Tào An Kỳ giống như một thiếu nữ xấu xa.
Sự phản nghịch cùng lạnh lùng kia cứ như không dính dáng tới vẻ ngoài, có lẽ là từ bên trong vọng ra. Đoán chừng những lúc Tào An Kỳ cho mèo ăn mới thấy được dáng vẻ dịu dàng hiếm có, mèo không sợ cô, cho nên cô không hề có chút phòng bị nào với chúng. Nói tóm lại là cô nữ sinh này có quá nhiều sự mâu thuẫn, đành phải bó tay.
Tào An Kỳ phờ phạc đi vào cửa, nhìn như không ngủ đủ giấc, trên tay cầm theo túi McDonald, chắc lại là hamburger cùng mớ khoai tây chiên rồi. Cô đi vào trong tìm chỗ ngồi, chưa kịp do dự xem nên uống cà phê gì liền nhìn thấy An Tuệ Chi đang ngồi ở trên ghế salong đọc sách.
“Trời ơi.” Tào An Kỳ như hoảng hốt mà chỉnh tóc mái chọn gọn lại, “Sao mẹ tìm được chỗ này.”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu không hề có chút gì đang hỏi, mà lại toát mùi bực dọc. Lâm Dư đứng ở trước quầy bar nín thở, tuy rằng cậu mất mẹ từ nhỏ, thế nhưng cũng biết không nên tỏ thái độ với người là mẹ của mình.
Cậu tổng kết các chuyện vinh quang Tào An Kỳ từng làm: Rời nhà bỏ đi, trốn học, còn gửi tin nhắn không hiểu chuyện, sau thả chim bồ câu cho thầy giáo(*).
(*) hẹn mà không tới.Sau mọi chuyện, còn dùng thái độ này nói chuyện với mẹ mình, cậu cảm thấy An Tuệ Chi có vẻ đang tức giận hơn. Tiêu Trạch ngồi ở sau quầy bar cũng nghĩ hệt cậu, hơn nữa còn cảm thấy An Tuệ Chi phản ứng quá chậm, nếu là anh thì anh đã nhanh chóng mắng một trận rồi.
Hai người bọn họ bắt đầu chú ý hai mẹ con họ, Tiêu Trạch chuẩn bị xong tư thế để xem phim, Lâm Dư thì đợi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc (*) bay vào khuyên can.
(*) tình huống nguy cấp, nguy hiểm.Không ngờ An Tuệ Chi lại tức giận nói: “Tại sao con lại mua thức ăn nhanh? Nói con bao nhiêu lần rồi, mấy thứ đồ này không tốt cho sức khoẻ. Con đói bụng phải không, mẹ dẫn con đi ăn nha.”
Mắt Lâm Dư trợn lên, không phải là nên dạy dỗ một trận hay sao?!
Tào An Kỳ ngồi xuống cái ghế salong khác: “Con thích ăn hamburger, buổi trưa muốn ăn tiếp.”
“Ăn xong lập tức trở về nhà, yên ổn làm bài tập.”Câu đầu tiên An Tuệ Chi câu đã buông vũ khí đầu hàng, quyền uy chỉ là con số không, “Đừng chỉ ăn, uống chút trà đi.”
Mặt Tào An Kỳ lạnh như băng: “Không uống, đắng muốn chết.”
An Tuệ Chi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dư: “Chàng trai, ở chỗ cậu có sữa không?”
Lâm Dư liền làm ly sữa cho Tào An Kỳ. Sau khi đưa xong, cậu quyến luyến quay người trở lại trước quầy bar, bản thân cảm thấy hâm mộ muốn chết luôn. Thì ra trên thế gian này còn có người mẹ như vậy, Tào An Kỳ không hẳn là thiếu nữ xấu xa, mà nói đúng hơn là như công chúa luôn rồi.
An Tuệ Chi nhìn chằm chằm Tào An Kỳ ăn, miệng nói không ngừng.
“Con đừng cắn lớn như vậy, lỡ nghẹn thì làm sao.”
“Khoai tây chiên mới làm à? Nóng không con? Hay để nguội chút rồi ăn.”
“Uống miếng sữa đi, vừa nãy quên hỏi nhóc kia, đây có phải là sữa nhập khẩu không?”
Tiêu Trạch ôm mèo, có chút hoài nghi về cuộc đời. Tuy là ba mẹ anh chết sớm, nhưng người chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ bạn bè thân thích chưa một ai quan tâm kỹ càng đến như vậy.
Anh thấy An Tuệ Chi không giống mẹ ruột Tào An Kỳ mà giống vú em hờn.
La cái loại: Tiểu thư người lạnh không? Thế người có đói không?
Tào An Kỳ mười sáu, mười bảy tuổi đã sớm quen cách hầu hạ này, không cảm thấy có vấn đề gì,
Tào An Kỳ mười sáu, mười bảy, từ nhỏ đến lớn đã quen thuộc từ lâu loại này hầu hạ, không cảm thấy được có vấn đề gì. Ăn xong liền vò tròn giấy ăn, rồi thẳng thắn đuổi bà: “Mẹ về đi, con muốn ở đây đọc sách.”
An Tuệ Chi còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động liền có người gọi đến. Bà nhìn màn hình rồi nói: “An Kỳ, giáo viên chủ nhiệm của con gọi tới, xém tí nữa đã quên mất chuyện này.”
Lâm Dư thực sự là phục luôn rồi, Tào An Kỳ bỏ chạy không chịu quay chương trình, mẹ cô tìm ra không phải nên lập tức đưa về đài truyền hình hay sao? Kết quả An Tuệ Chi lại đi càm ràm nửa ngày trời chỉ vì cái chuyện ăn hamburger.
“Alo? Thầy Trương khoẻ không.” An Tuệ Chi nghe điện thoại, “Tôi tìm được An Kỳ rồi, hiện tại chương trình đã bắt đầu quay chưa?”
Tào An Kỳ trừng hai mắt, giọng cũng trở nên thô bạo mà nói: “Con không đi!”
An Tuệ Chi cảm thấy khó xử nghiêng đầu, bắt đầu khoanh tay nói dối: “Thầy Trương, An Kỳ nó không khoẻ nên chắc không tới được rồi.” Bởi vì Tào An Kỳ là người trong cuộc mà Diệp Hải Luân cứu ra, cho nên sự xuất hiện của cô là vô cùng quan trọng, thầy Trương thấy thế liền cố khuyên vài câu.
An Tuệ Chi tiếp tục viện lý do: “Thế nhưng hiện tại An Kỳ thật sự không khoẻ, phiền ngài giải thích vài câu với tổ tiết mục. Ngại quá, bởi vì thân thể con bé từ lúc nhỏ đã yếu đuối rồi.”
Tào An Kỳ cúi đầu ăn khoai tây chiên, không nhịn được mà liếc nhìn hai ly kem xay bánh Oreo trong túi. Thời gian dài như vậy hai ly kia cũng sắp chảy mấy cho nên cô liền cầm lấy đứa dậy, sau đó lấy can đảm ra trước quầy bar, đưa một phần cho Lâm Dư, phần còn lại cho Tiêu Trạch.
“Lâm Dư, xin lỗi.” Tào An Kỳ nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn, “Ngày hôm đó hất cà phê suýt chút nữa làm cậu bị bỏng, thật sự xin lỗi. Giờ tôi mời cậu ăn kem, hi vọng cậu đừng giận nữa.”
Lâm Dư tiếp nhận, cũng không muốn chơi ba cái trò giận dỗi: “Không sao, tôi cũng quên rồi.”
Tào An Kỳ cười với cậu, sau đó nhìn sang Tiêu Trạch: “Ông chủ, xin lỗi anh, tôi cũng mời anh ăn.” Cô lấy hai tuýp thuốc mỡ từ trong túi váy có quai ra, “Tôi không hiểu gì về mấy cái này, thấy người tiệm thuốc bảo hai thứ này dùng tốt cho nên mua luôn.”
Tiêu Trạch cũng không muốn tính toán với đứa nhỏ nên gật đầu, coi như chuyện này cũng khép lại. Nhưng anh cùng Lâm Dư vẫn còn câu chưa nói, chính là người bị thương thật sự ngày hôm đó chính Diệp Hải Luân.
Tào An Kỳ rất vui, khi nhìn thấy vụn bánh Oreo dính trên mép Lâm Dư cười rạng rỡ hơn:”KFC mới ra món mời, lần sau tôi mua cho mỗi người một phần nha.”
Lâm Dư nói: “Không cần, tôi ăn xong cái này là được rồi, tôi không trách gì cậu đâu.”
“Ban bè cũng có thể tặng quà cho nhau mà.” Tào An Kỳ có chút do dự, ngẩng đầu nhỏ giọng nói, “Lâm Dư, chúng ta có tính là bạn bè không? Nếu như là bạn, thì cậu đừng vừa chơi với tôi vừa lo cho Diệp Hải Luân nữa?”
Lâm Dư cầm ly kem xay bánh Oreo tự dưng cũng thấy phỏng tay, cậu không biết từ chối làm sao cho khéo léo nữa. Còn chưa kịp suy nghĩ ra, Tào An Kỳ đã do dợ ra kết quả, âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy: “Cậu có tin tôi không? Thật ra tôi… ”
“An Kỳ.” An Tuệ Chi cầm túi đi tới, vô cùng tự nhiên ngắt đi lời của Tào An Kỳ.
Đã nói xong điện thoại, hôm nay cũng không cần đến đài truyền hình, bà đi tới sửa tóc cho Tào An Kỳ nói:”Giáo viên của con đã thương lượng xong với tổ tiết mục rồi, trong hai ngày tới con phải đến quay một chút đó.”
Tào An Kỳ nổi khùng lên: “Con đã nói con không đi mà! Ai kêu mẹ đồng ý chứ?!”
Lâm Dư thiếu chút nữa bị tiếng hét kia làm cho điếc lỗ tai, ai ngờ rằng Tào An Kỳ vẫn chưa giận xong: “Muốn đi thì mẹ tự đi đi! Chuyện bản thân làm chưa xong còn quản chuyện người ta, phiền muốn chết!”
Nói xong, cô đoạt lại cặp từ trong tay An Tuệ Chi, chạy về phía cửa: “Mặc kệ con đi! Con không về cái nhà rách nát đó đâu! Mẹ cùng Tào Quốc Vĩ ở đó đi!”
An Tuệ Chi chỉ đứng tại chỗ đỏ mặt cố gắng hít thở lại, vừa thấy buồn vừa thấy tức, cố che trán không nói được lời nào. bà gọi điện cho ba của Tào An Kỳ, bảo ông lái xe đến cửa tiệm đónTào An Kỳ về nhà.
Lâm Dư đứng ngây người một hồi lâu, một lát sau lấy lại tinh thần thì kem cũng đã tan thành bơ. Cậu vòng qua quầy bar ngồi xuống cạnh Tiêu Trạch, vô cùng cảm xúc mà thốt lên: “Em thấy làm trẻ mồ côi cũng tốt ghê.”
Tiêu Trạch tán đồng: “Không mang thai không sinh con cũng tốt.”
Lâm Dư xoay mặt nhìn Tiêu Trạch, Tiêu Trạch cũng nhìn về phía cậu.
Cả hai nhìn nhau chừng năm, sáu giây, Tiêu Trạch bỗng nhiên nở nụ cười.
Lâm Dư không rõ vì sao: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Trạch nói: “Tôi nhìn mặt Diệp Hải Luân xong, cảm thấy cậu cũng hoa nhường nguyệt thẹn(*). Giờ thấy đức hạnh kia của Tào An Kỳ, nhìn lại cậu đúng là nghe lời làm người ta thương.”
(*) tức là rất đẹp.Lâm Dư vừa nghe liền vô cùng kích động, liền ngửa đầu lên dốc hết nửa ly kem xoay bánh Orion.
Sau đó liền không nhịn được nghĩ, ban nãy Tào An Kỳ định nói cái gì cho cậu nghe vậy nhỉ?