Không Đường Thối Lui

2


trước sau

“Thần đối ngọ, hạ đối đông, hạ hướng đối cao thung. Thanh xuân đối bạch trú, cổ bách đối thương tùng.”

(*) Lâm Dư đang ngâm tiếp bài “Ông già nón lá đối vận” ở chương 3

Tạm dịch: sáng sớm đối với ban trưa, hè đối với đông, hạ hướng (chỉ thời gian ăn cơm sau khi xong việc) đối với cao thung (bóng mặt trời ngả về tây gần hoàng hôn). Màu xanh của mùa xuân đối với trời trong mây sáng ban ngày, cây bách đối với lá tùng.

So với lần ngâm nga trước đã qua được mấy tháng rồi, còn nhớ lúc đó Lâm Dư giả mù nằm trên nóc nhà ngắm sao, suýt nữa thì toi mạng rồi. Hiện tại bây giờ cậu đang ngồi trên ghế salon đón lấy ánh nắng ngày đông, an nhàn hệt như một vị phu nhân vậy.

Thật ra mà nói cũng chưa tới mùa đông, thế nhưng chỉ có hạ nhiệt độ không có hơi ấm, cho nên hiện tại còn khó chịu hơn cả mùa đông.

Cái quyển “Ông già nón lá đối vận” kia cũ đến mức đã rớt mất cái bìa sách, trang sách bên trong ố vàng đến giòn rụm, chỉ cần không cẩn thận có thể xé ra một mảng lớn. Lâm Dư chọt chọt líu lo, đọc vài câu đã bắt đầu đóng sách lại mà học thuộc, hiện tại có thể đọc làu làu cả quyển.

Tiêu Trạch đang miễn cưỡng ngồi trên cái ghế mây nói chuyện tán dóc cùng đồng đội qua điện thoại, anh nói rằng: “Học mấy thứ vô dụng này làm gì, không phải Tào An kỳ đưa em tài liệu học tập sao, em nhìn cái đó nhiều hơn đi.”

Lâm Dư im lặng không lên tiếng một lúc lâu. Thật ra cậu muốn nhìn lắm chứ bộ, nhưng mà cậu xem không có hiểu cho lắm. Tào An Kỳ là học sinh ban khoa học tự nhiên, đưa cho cậu mấy tài liệu về hóa lý sinh, cái đầu của cậu học về phong thủy bát quái càn khôn thì dễ lắm, nhưng mỗi khi dòm mớ khoa học tự nhiên kia liền cảm thấy ong ong cả đầu.

Vì vậy cậu liền bắt đầu làm nũng: “Anh ơi, đầu em đau quá chừng.”

Tiêu Trạch chuyên trị mấy trò làm nũng này: “Dị ứng mèo đó, ném con Garfield đi.”

“Vậy không được, em ôm Garfield để sưởi ấm tay mà.” Lâm Dư đàng hoàng cầm lấy cuốn ngữ văn, cấp ba tiện tay lật tới trang có một bài thơ, “Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu.”

(*)Khách đi biển tán tụng Doanh Châu

Khói sóng mịt mờ ai thấy đâu! 

Bài thơ Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch | Bản dịch của Viên Thu  

Cậu đọc tròn vành rõ chữ mấy câu thế nhưng không có nhìn kỹ chú thích: “Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt, nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.”(*) Sau đó bắt đầu cười, “Câu này em biết nè Ngô Việt chính là Ngô vương Phù Sai và Việt vương Câu Tiễn, Câu Tiễn nếm mật nằm gai(**), siêu lợi hại luôn.”

(*) “Nên ta muốn mộng về Ngô Việt,

Một tối bay ngang nguyệt Kính hồ.” — Bản dịch của Viên Thu

(**) Trích dẫn này dài cho nên xem ở cuối chương

Tiêu Trạch đang nhắn tin nên không nghe kỹ, vì thế cho nên anh mới không có bắt chẹt sửa lỗi. Một lúc sau khách trong cửa tiệm bắt đầu đông lên, anh đứng dậy làm việc, không thèm xen vô con đường học tập thành tài của bạn nhỏ kia.

(*) Ở đây có vẻ là Tiêu Trạch sẽ bắt lỗi Lâm Dư về cái tư tưởng khen Câu Tiễn lợi hại, vì ông này bày mưu tính kế, sau này khi chiếm được nước Ngô thì còn có tin đồn mang Tây Thi về dùng tất cả mọi cách cưỡng đoạt. Xem thêm ở cuối chương.

Kỳ thực mà nói Lâm Dư cũng không có tâm trạng học thành tài, ít ra là ngay bây giờ không có.

Vì sao hả, là vì cậu mới bắt đầu nói chuyện yêu đương đó.

Tiêu Trạch xuất viện được một tuần lễ, vết thương trên lưng đã dần lành lặn cũng không để lại chút sẹo nào, chỉ có mỗi Lâm Dư hình như vẫn còn nghi ngờ, có phải cậu thật sự đang yêu đương với Tiêu Trạch không đây nữa?

Cũng vì chuyện này quá tốt đẹp, tốt đến mức không dám tin luôn.

Hai người này thành thật thẳng thắn vô cùng, không thì nói không, ăn ngon thì nói ăn ngon, không tin sẽ bắt đầu hỏi không ngớt.

Tiêu Trạch đứng sau quầy bar pha cà phê, trời lạnh nên lượng tiêu thụ kem cũng giảm đi, thay vào đó lượng tiêu thụ cà phê đột nhiên bùng nổ tăng cao. Cậu nhóc Lâm Dư mới vừa nốc xong một chén liền nằm ườn ra dõi mắt theo anh, tuy hai con mắt tròn xoe kia không có bằng đuôi mắt hẹp dài quyến rũ, nhưng lại hiệu quả thu hút sự chú ý của ai kia hơn nhiều.

“Sao vậy?”

“Hai chúng mình thật sự ở bên nhau sao?”

Tiêu Trạch bỏ hai viên đường vào trong tách cà phê: “Ở. Đừng nói nhảm nữa, mau bưng đồ đến cho vị ngồi góc kia đi.”

“Vâng!” Lâm Dư thỏa mãn nhận lấy, sau đó bắt đầu làm người phục vụ bưng bê cà phê một lúc.

Người đến người đi, chuyện làm ăn cũng coi như khấm khá, vèo một cái liền đến buổi trưa, lúc này Tiêu Trạch chuẩn bị tính sổ, còn Lâm Dư đi đóng kín cửa, sau đó ngồi ở bên cạnh Tiêu Trạch gọi thức ăn ngoài. Cậu xem lướt qua các phần món ăn ưu đãi, rồi làm bộ lơ đãng hỏi: “Anh đang ở cùng em đúng không?”

Tiêu Trạch chuyển con số trên máy tính về số 0: “Nếu không anh gọi em một tiếng anh, em tha cho anh đi.”

“Ha ha! Vậy hai đứa mình gọi phần ăn dành cho tình nhân đi!” Lâm Dư vui vẻ chọt màn hình, lúc gọi xong cất điện thoại qua một bên, bắt đầu rảnh nợ chọt chọt cánh tay Tiêu Trạch. Chọt trên tay tiếp xuống một đường đến xương sườn ra sau lưng, sau đó dùng tay vẽ lung tung mà hỏi: “Lúc xăm anh có thấy đau không?”

“Không đau.” Tiêu Trạch tính toán đâu vào đấy, bắt đầu sắp xếp chỉnh lại bảng biểu trong máy, “Em cũng muốn xăm sao?”

Lâm Dư nghiêng sang bên phải ôm lấy Tiêu Trạch, rồi nằm nhoài trên bả vai anh: “Không đau cũng có thể thử xem, em nên xăm cái gì đây ta, hình Bát Quái hay là trận Phong Thủy nhỉ.”

Tiêu Trạch tin đứa nhỏ này thật sự có thể làm chuyện này mới nói: “Em từng thấy người đầu tư cổ phiếu xăm cái hướng lên xuống chưa? Hay có gặp qua mấy người huấn luyện viên xăm máy chạy bộ? Mất não à.”

Lâm Dư nghe xong thấy có lý, thế nhưng bị nói bản thân không có não mất mặt quá chừng, thầm nói: “Thế nhưng quân ngũ có xăm lá cờ Trung Quốc mà.”

Nói xong cậu liền cúi đầu ngửi quần áo Tiêu Trạch, thấp thoáng có mùi nhàn nhạt của thuốc lá. Càng ngửi càng nghiện, thật sự muốn chui vào trong cổ áo của anh luôn. Cậu si ngốc nói: “Chúng mình đã ở bên nhau rồi ha.”

Mới vừa nói xong một chữ”ha”, máy vi tính bắt đầu phát video, gương mặt Tiêu Trạch không chút thay đổi khoanh tay: “Trứng bịp bợm, mấy ngày nay em cứ xác định tới lui mấy chục lần, hay giờ xem camera quan sát cho rõ đi.”

Trên là hình ảnh thu lại từ tối hôm qua, lúc đó đã đóng cửa tiệm, Tiêu Trạch gom mớ sách bỏ về chỗ cũ, còn Lâm Dư ngồi xổm ở góc nhà nói “ngủ ngon” với mấy con mèo. Sau khi đã làm xong đâu vào đấy, Lâm Dư mới nhảy lên lưng Tiêu Trạch, rồi anh cõng cậu đi tắt đèn.

Hình ảnh trong video dần đen thui một khoảng, thế nhưng Lâm Dư biết lúc đi lên lầu ẩn trong mảnh tối tăm ấy, Tiêu Trạch đã hôn lên mặt của mình.

Cả cuộc đời cậu đây là lần đầu tiên nói đến chuyện yêu đương, vừa không có kinh nghiệm lại chẳng có kỹ xảo gì, chỉ có một cái đầu óc không nhạy cùng mấy lời nói tràn ngập yêu thương mà thôi. Cậu nhìn sang gò má Tiêu Trạch: “Vậy anh tha thứ cho em nha?”

Tiêu Trạch tắt máy vi tính, sau đó xoay mặt cúi đầu cắn lên môi cậu: Vậy em muốn anh làm thế nào đây?”

Lâm Dư nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt lát sau mới chịu buông ra, cậu hừ một tiếng nhỏ cứ như hồn phách rút đi: “Không biết… Như vậy cũng được rồi…”

Một tiếng “ẦM” nổ vang trời, phá vỡ cái cục diện đang tốt đẹp kia.

Tiêu Nghiêu đứng ở giữa cửa, cái kính râm đen che hết nửa gương mặt, cái áo da ngang người làm lộ ra cặp chân dài, trên tay thì đeo một đôi găng tay da màu đen, còn bưng phần đồ ăn tình nhân của hai con người kia.

Chuyện là lúc y vừa đặt chân đến cửa thì tình gặp người giao đồ ăn bên ngoài đến, sau đó nhìn người ta tặng thêm cho cái thẻ chúc phúc tình nhân, cả người như bùng nổ sôi sùng sục.

“Anh xinh đẹp, anh ăn cơm chưa?” Lâm Dư nhanh chóng đứng dậy, bị người ta bắt gặp trong lúc này hình như không tiện cho lắm, hơn nữa đây còn là Tiêu Nghiêu. Tiêu Nghiêu cười lạnh: “Có câu nói là ấm no sinh dâm dục, hai vị không thể chờ ăn cơm trưa xong hay sao?”

Tiêu Trạch rất không ưa cái bộ dạng này: “Ừ, máu nóng hăng vậy đó.”

Tiêu Nghiêu tức giận ứa gan, lúc Tiêu Trạch mà lưu manh lên không còn là người nữa, y sao mà dám đấu lại. Nhưng mà Lâm Dư thù lại dễ ức hiếp hơn, cho nên y đi thẳng đến chỗ Lâm Dư, sau đó ôm người lên lầu hai, hỏi mấy câu không tốt lành gì: “Em trai, cuộc sống yêu đương như thế nào, có thuận lợi hay không?”

Lâm Dư gật đầu, sợ kích thích đối phương cho nên liền nói: “Vẫn tôt.”

“Thế em còn khoẻ mạnh gì không? Haiz, đúng là tuổi trẻ mà.” Tiêu Nghiêu tay trái ôm phần gà rán combo gia đình y vừa gọi, tay phải ôm vai Lâm Dư, “Em thấy Tiêu Trạch đối xử với em rất tốt sao?”

Lúc này đồng nghiệp của Tiêu Trạch gọi tới, cho nên anh bưng phần cơm ra ban công vừa nghe vừa tiếp điện thoại, bên cạnh Lâm Dư đã không chỗ dựa, chả có sức đâu nói chuyện: “Anh của em rất tốt với em.”

“Bởi vì cậu ấy là anh của em mà, không tốt với em thì bà ngoại cậu ta sẽ trách mắng.” Tiêu Nghiêu cầm đùi gà, cái điệu cong ngón tay đeo nhẫn cùng ngón út trông khá là thục nữ, “Có nghĩ cho sau này không? Hiện tại bên nhau rất tốt, lỡ sau này chia tay thì hơi khó xử đó nha.”

Lâm Dư nhíu mày nhăn mặt: “Hai người bọn em sẽ không chia xa.”

Tiêu Nghiêu híp mắt hất đầu: “Chà chà, tuổi nhỏ đúng là ngây thơ dữ, lại còn tin trên đời có thiên trường địa cửu nữa à.”

Lâm Dư nói không lại nên không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm. Tiêu Nghiêu vẫn chưa chịu buông tha, y gắp một phần gà cay bỏ vào chén cậu, sau đó ra vẻ ý vị sâu xa lên tiếng: “Em trai, Tiêu Trạch mới lên cấp hai đã bắt đầu yêu sớm, sau đó yêu suốt một đường không chịu ngừng, hiện tại thử gửi tin nhắn hẹn gặp cho đám người yêu cũ thì em cứ chờ xem, bác sĩ thầy giáo tổng giám đốc, cao thấp trộn lẫn có thể làm một cuộc tọa đàm luôn.”

Lâm Dư không phản ứng lại, chỉ có tốc độ ăn cơm là dần chậm đi, có vẻ không thấy ngon miệng nữa.

“Em rất đặc biệt với Tiêu Trạch sao? Em có chắc bản thân sẽ không bị biến thành người cũ?” Tiêu Nghiêu chỉ vì chút đố kỵ mà bắt đầu trở nên vô lại, lúc này chỉ cảm thấy bắt nạt người vừa vui vừa thú vị.  Dù sao tính cách Lâm Dư cũng yếu đuối, nói hai ba cầu phồng mang trợn mắt thê nhưng xưa nay không bao giờ trở mặt, lúc bấy giờ ngôi ngốc bưng cơm, cái bộ dáng này làm người ta nổi tính S muốn ngược một trận.

Tiêu Nghiêu hỏi: “Anh của em có hứa bên em một đời một kiếp không?”

Lâm Dư lắc đầu một cái: “Nhưng ảnh cũng đâu có nói sẽ không bên em một đời một kiếp đâu chứ.”

“Haiz, em đúng là tự biết an ủi mình ghê ha.” Tiêu Nghiêu liền thả miếng nguyên vị kê cấp Lâm Dư, “Em trai thực tế chút đi, bây giờ nam nữ yêu nhau không chỉ xét về tình cảm, mà học lực gia đình lương bổng cũng quan trọng không kém đâu. Lẽ nào nam nam yêu nhau không tính đến mấy chuyện đó chứ? Đã thế hai người đàn ông không thể kết hôn, nên chẳng bảo đảm được gì.”

Y lại như bà mẹ già nhỏ nhen mà hỏi: “Tiêu Trạch có nhà có xe có tiền có học lực, em có không?”

Lâm Dư nhỏ giọng nói: “Em có thuật độc tâm.”

“… Em đừng làm rộn với anh.” Tiêu Nghiêu ngẩng đầu bày ra động tác lan hoa chỉ đâm chọt sau gáy Lâm Dư, “Hay em có thể nói thẳng em nhìn thấy được ma quỷ luôn đi.”

Lâm Dư không lên tiếng, cậu thật sự nhìn thấy ma quỷ mà.

Một bữa cơm nhạt như nước ốc trôi qua, Tiêu Nghiêu ghét bỏ từ đầu đến chân cậu hết một lần, cái tâm lý ngọt như mật kéo tơ bốc kén ban nãy cũng bị gột rửa sạch sành sanh, đã thế y còn dùng bàn chải sắt chà chà, giờ tim cậu bắt đầu đau đớn luôn rồi.

Tiêu Trạch cuối cùng cũng nói xong điện thoại ngoài ban công trở vào, lúc này đã ăn xong cho nên đi vào súc miệng rửa tay. Lúc rửa xong đi ra liền nhìn thấy Tiêu Nghiêu ung dung giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, còn Lâm Dư thì cúi đầu gầm mặt xoa xoa cái mặt.

Bàn tay không lớn chẳng nhỏ xoa tới xoa lui làm cả mặt đỏ bừng lên, lúc sau cậu vô ý hừ rên một tiếng, không biết là do thoải mái hay là làm đau da dẻ thịt mềm trắng trơn rồi.

“Trứng bịp bợm, làm gì đó?”

Lâm Dư ngẩng mặt lên: “Buồn ngủ.”

“Buồn ngủ liền đi ngủ, kỳ kỳ cái mặt làm gì.”

Lâm Dư ngồi dậy khỏi ghế đi lên cầu thang, có vẻ là muốn về tầng gác. Tiêu Trạch buồn bực vô cùng, từ lúc anh xuất viện, trứng bịp bợm bắt đầu yên ổn làm ổ ở lầu hai, không thèm trở về cái xóm nghèo kia, sao mới ăn có bữa cơm lại quay về cái nơi ký ức đăm chiêu đó?

Tiêu Trạch gõ gõ bàn: “Cậu đã nói gì với em ấy?”

“Không nói gì, tán dóc chút thôi.” Tiêu Nghiêu nhai bắp rang bơ, vị ngọt hòa trong miệng nhưng đắng ở trong lòng,  ít ra lương tâm cũng không bị tha đi hết “Chỉ phân tích tí tí về độ xứng của hai người, nói một chút về quá khứ cậu sau đó bắt đầu mở rộng nghĩ về tương lai sau này.”

Tiêu Trạch suýt nửa đã hất bay cái phần ăn gia đình kia: “Con mẹ nó cậu đừng nhỏ nhen như vậy có được hay không?”

Anh không mắng gì nữa, chỉ cầm ly sữa bò nóng đi lên tầng gác. Mở cánh cửa khép hờ ra, liền thấy Lâm Dư ôm chăn dựa vào tường, cúi đầu lấy tay chọt chọt xoay xoay quả địa cầu, lúc sau còn hít hà cái mũi, dùng tay áo lau mặt làm khuôn mặt mỗi lúc một đỏ hơn.

Tiêu Trạch không hay động lòng trắc ẩn, thế nhưng lúc này tim lại thót lên tận hai lần.

Lâm Dư nghe thấy tiếng động nhìn sang liền tươi cười: “Anh.”

“Đang chơi gì đó.” Tiêu Trạch đi qua ngồi ở mép giường, “Ăn cơm có bị nghẹn hay không? Uống chút sữa đi.”

Lâm Dư nhận lấy uống nửa ly, Tiêu Trạch cũng uống nốt nửa ly còn lại. Bên ngoài cửa sổ nghiêng trở nên tối mịt, ban sáng đang đẹp, mới có chút đã âm u rồi, Tiêu Trạch đưa lưng về phía Lâm Dư, lên tiếng: “Trứng bịp bợm, em không cần để ý đến mấy lời Tiêu Nghuêu nói, cậu ta chỉ muốn bắt nạt em thôi.”

Lâm Dư ôm mô hình địa cầu: “Nhưng mà những câu anh xinh đẹp rất có lý, em không có gì phản bác hết.”

“Đó là do đầu óc em ngốc, kêu học cũng không chịu học.” Tiêu Trạch cởi giày ra rồi nằm xuống, tay gối sau đầu, “Suốt ngày ghét bỏ tầng gác không tốt, để anh ngủ thử một guấc xem không tốt chỗ nào.”

Lâm Dư lập tức quăng quả địa cầu qua một bên, nghiêng người chen tới cạnh Tiêu Trạch. Cậu ôm lấy eo Tiêu Trạch, nhìn ra cửa sổ nói: “Anh, lỡ như ngày nào đó anh muốn chia tay, đừng đuổi em đi có được không? Em hứa sẽ ngoan, không để anh khó xử đâu.”

Chiếc giường đơn bây giờ tận hai người nằm, thế nên ai đó mà nằm thẳng thóm chứng tỏ muốn chơi xấu chèn ép người kia rồi, tiêu trạch nghiêng người sang cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của Lâm Dư nói:”Còn chưa tới nửa tháng đã nghĩ đến chia tay.”

Lâm Dư nhìn chằm chằm cái cằm của Tiêu Trạch cằm: “Lá gan em nhỏ, lòng em lại không chắc, em rất là sợ..”

Tiêu Trạch tự cho bản thân đang dỗ người ta: “Con trai phải mạnh mẹ một chút, đừng chỉ vì nghe một hai câu rồi bày ra cái mặt như muốn khóc nhè.”

“… Em biết.” Lâm Dư cảm giác như bị ghét bỏ, cũng không dám tiếp tục nói nữa.  Cậu đâu phải không biết là đàn ông con trai không được khóc nhiều đâu? Chỉ là vì cậu đã đi tới sự thương tâm, sao mà nhịn cho được, móc con ngươi ra hay sao?

Ai ngờ Tiêu Trạch lại bổ sung: “Nghe xong vài câu có thể khóc một, hai phút thôi.”

Lâm Dư còn khóc cái rắm gì nữa, chôn ở trong ngực Tiêu Trạch bắt đầu quậy, cậu thấy bản thân giờ không phải cậu bé mười bảy tuổi, mà có cảm giác càng sống càng bị tụt tuổi đi. Đối với cậu mà nói. Tiêu trạch không chỉ là người yêu, còn là anh đại của bản thân nữa.

Có oan ức cứ tìm anh đại!

Tiêu Trạch đột nhiên hỏi: “Trứng bịp bợm, em lớn lên như thế nào?”

Lâm Dư nhẹ giọng nói: “Em lớn bậy lớn bạ, khó khăn lắm mới lớn đến vầy nè, anh đừng có chê em không
đẹp.”

“Biết rồi, lớn lên rất đẹp” Tiêu Trạch lấy bàn tay che mắt Lâm Dư lại, bản thân cũng nhắm mắt, “Ngủ.”

Lòng bàn tay bị đôi lông mi phớt qua có hơi ngứa, Tiêu Trạch dời bàn tay không nhịn được mở mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cậu. Anh không biết trứng bịp bợm đã trải qua những gì, thế nhưng sau này thì biết rõ, hy vọng cậu có thể sống có chua có ngọt, ngọt nên có nhiều hơn một chút.

Mặc dù đối phương ban nãy có xin anh, nếu như ngày nào đó cả hai chia tay đừng đuổi cậu đi. Thế nhưng hiện tại suy nghĩ kỹ một chút mới nhận ra, chuyện đi hay ở không còn do bản thân anh làm người chủ động nữa.

Nếu như nửa đêm hôm nào đó Lâm Dư muốn mang túi xách bỏ đi, đó mới chính là kết thúc thật sự.

Trời đất bao la, không biết cái tên đầu đất này sẽ phiêu bạt đến góc chân trời nào.

Tiêu Trạch nhắm mắt lại lần nữa, sẵn tiện nhấc chân lên đặt ở trên người khóa cứng Lâm Dư lại.

Cả hai ngủ một giấc đến khi trời tối thui, cũng không thể trách bọn họ ngủ quá ghê, chỉ vì khí trời đang thật sự xấu, cả một vùng trời âm u mịt mù, chưa tới năm giờ ngập tràn mùi không khí gió to lạnh lẽo của xã hội xưa.

Lâm Dư bị Tiêu Trạch kẹp sát vách tường ngột ngạt qua mấy tiếng, cái thân người nhỏ xíu còn bị cái chân to tướng dài ngoằng đè lên gây ra cám giác đau lừng nhức eo còn có chuột ruột. Cậu đong đưa thắt lưng mỏi mệt đi xuống lầu nhìn thấy phần ăn gia đình vẫn còn ở trên bàn ăn, bên cạnh là mấy phần xương gặm xong xuôi, anh xinh đẹp ăn xong cũng không chịu dọn, lười biếng quá đi mà.

Lâm Dư xắn tay áo dọn rác, bỏ mấy khúc xương gom vào giấy bỏ vào hộp, bỗng nhìn thấy một cái nắp hình tròn đặt ờ trên bàn có mảnh giấy, phía trên còn có một quả táo được rửa vô cùng sạch sẽ.

Cậu cầm lấy trái táo cắn một cái, táo Fuji đúng là quá ngọt, sau đó cầm lấy tờ giấy đính trên nắp hộp mới phát hiện mặt trái có viết hai hàng chữ.

“Em trai, nãy những câu kia chỉ là nói đùa thôi, anh biết mình quá trớn làm em buồn, xin lỗi em nha. hôm khác lái xe dẫn em đi bùng cháy một đêm, sao sao(*)!”

(*) 么么: sao sao, còn đọc là moa moa, ý chỉ hôn gió.

Lâm Dư suy nghĩ nửa ngày không biết “sao sao” là cái gì, đoán chừng có lẽ là Tiêu Nghiêu viết sai, chắc là y muốn viết “sờ sờ”(*). Dù sao cậu không thường lên mạng, cũng không tiếp xúc nhiều với những người trẻ tuổi.

(*) 摸摸: sờ sờ, là sờ mó, mò mẩm, tìm kiếm.

Kỳ thực cậu không có giận gì Tiêu Nghiêu cả, ngủ một giấc dậy chả có nhớ cái gì, không nghĩ tới đối phương còn có tâm để lại mấy dòng kia cho mình. Cậu lấy điện thoại nhắn tin rả lời Tiêu Nghiêu: “Anh xinh đẹp, em không sao, trời lạnh đừng lái xe nhiều, sờ sờ!”

“Sờ mó cái gì?”

Âm hồn sau lưng bà mẹ nó bự ghê hồn làm Lâm Dư sợ run người suýt chút nữa quăng luôn cái điện thoại vào hộp ăn. Cậu cầm túi rác chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cười: “Em và anh xinh đẹp đang tán dóc mà, anh đừng có dòm!”

Cậu mới vừa chạy đến cửa tầng gác, Tiêu Trạch đã đứng tại chỗ nói: “Vậy em cứ trò chuyện đi, anh ra ngoài tự mình xem phim.”

Lâm Dư phanh xe gấp lại, xem phim? Lần trước đã cùng nhau xem kịch nói rồi, hôm nay Tiêu Trạch lại muốn cùng cậu đi xem phim nữa sao?!

Buổi chiếu tối nhiều người, cho nên xếp hàng mua vé phải chờ rất lâu, Lâm Dư chỉ cần ôm hộp bắp rang bơ cùng ly coca, đứng ở trước cái poster nhìn ngắn một hồi. Bộ phim bọn họ muốn xem là một bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra, đều là do các ngôi sao nước ngoài diễn xuất.

Lâm Dư nhớ tới hai người trong ti vi mỗi khi hẹn nhau đi xem phim toàn lựa phim kinh dị, để cho người này sợ hãi nép vào lòng người kia, sau đó tiếp xúc chân tay xúc tiến cho tình cảm thăng hoa.

Cậu không biết phim khoa học viễn tưởng có khủng bố đến vậy hay không, thế nhưng cậu chắc chắn bản thân sẽ không dựa vào người Tiêu Trạch đâu. Nói sao đây cũng là mấy chỗ công cộng, làm vậy ngại chết mồ.

“Đứng đó đỏ mặt làm cái gì?” Tiêu Trạch mua vé xong không thấy người đầu, quay mặt lại liền nhìn Lâm Dư mặt phơi phơi phát tình.

Lâm Dư nhanh chóng chạy tới: “Không có gì không có gì, em hơi kích động thôi.”

Cả hai xếp hàng vào rạp, sau đó tìm tới hàng ghế thứ ngồi xuống, lúc này đã tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng phát ra từ màn hình, mọi người xung quanh đều yên tĩnh chờ phim phát sóng.

Lâm Dư tập trung tinh thần xem đến độ không nhớ ra phải ăn bắp rang bơ, lúc mới vào còn có tâm trạng nghiên cứu quá trình xúc tiến tình cảm thăng hoa gì đó, kết quả vừa chiếu phim xong cái gì cũng quên ráo luôn.

Phim chiếu rạp xem thật hay, sau này phải nghiêm túc đoán mệnh, tranh thủ mỗi tháng đến xem một lần mới được!

Tình tiết căng thẳng qua đi, trong rạp dần có mấy tiếng nói nhỏ thảo luận cùng âm thanh cảm thán. Đến khi hình ảnh trong phim bắt đầu tối thành ban đêm, dần hiện lên một tầng sáng nhạt màu xanh dạ quang, là hai ba con đom đóm.

Lâm Dư cảm thán: “Đẹp ghê, đến chỗ nào mới tìm được nhiều đom đóm vậy chứ.”

Tiêu Trạch không có ký lô gam lãng mạn nào: “Máy vi tính làm.”

“…” Lâm Dư tạm thời quên đi mấy lời Tiêu Trạch nói mà tự mình chìm vào khung cảnh xinh đẹp vô ngần ấy, ai cũng không thể ngăn được. Tiêu Trạch cố tình tới gần bóc mấy miếng bắp rang bơ, nói “Làm hơi giả.”

Lâm Dư phiền nói: “Anh đừng chọc em, không nói cũng không biết đây là giả đâu.”

Tiêu Trạch liền bốc thêm một miếng nữa: “Nếu đã gặp qua thì liền biết đây là giả.”

Mới nói có hai ba câu Lâm Dư đã không nói được gì, chỉ đành cam lòng mà đổ lon cocal vào ly, rót xong cúi đầu nhìn xuống hộp bắp đã bị Tiêu Trạch lấy ăn hết, Tiêu Trạch ngồi bên cạnh bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác, “Còn mấy miếng nè, há mồm.”

Màn ảnh đen thui, mấy con đom đóm đã bắt đầu bay vào nơi sâu thẫm của chốn rừng rậm, Lâm Dư không nhìn thấy gì, chỉ biết quay đầu hé miệng không biết Tiêu Trạch sẽ đút bắp rang bơ cho cậu ở chỗ nào.

“Anh đừng có mà lừa em.”

“Không lừa, về phía trước chút.”

“Em có ngửi thấy mùi gì đâu.”

“Ngẩng đầu sẽ ngửi thấy.”

Lâm Dư nhếch miệng ngẩng đầu lên một chút đã nghe thấy mùi thơm của bắp rang bơ, ngay lúc cậu cho bản thân sẽ được ăn, bỗng nhiên nhận ra đôi môi mềm mại của Tiêu Trạch đang hôn mình.

Trong rạp tuy là tối thui nhưng có máy thu hình, vậy làm sao bây giờ? Cho dù có gọi thẳng lên cho phóng viên đài truyền hình báo oan cũng vô dụng.

Tiêu Trạch đó giờ là một người rất cẩn trọng, những chuyện như thế này làm trong rạp chiếu phim chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh vốn định đưa bắp rang bơ cho cậu thật, ai bảo bạn nhỏ Lâm Dư ngốc kia lại ngẩng mặt lên mà tiếp nhận, xung quanh tối mịt không thấy giờ nên bắt đầu muốn giở chút trò lưu manh.

Lúc màn hình bắt đầu sáng lên, đôi môi cọ xát của cả hai cũng tách nhau ra, Lâm Dư vẫn chưa có quên: “Anh, bắp đâu.”

Tiêu Trạch đem mấy miếng cuối cùng nhét vào miệng làm cho hai bên quai hàm của cậu căng phồng lên. Bánh màu thầu ăn với đậu phụ, bánh quẩy chấm ăn chung sữa đậu nành, giờ hôn xong lại được ăn bắp rang bơ. Cái miệng và lòng Lâm Dư thỏa mãn vô cùng, cậu chưa từng được hạnh phúc đến như vậy.

Lúc vẫn đang còn chìm đắm trong hạnh phúc, một giọng phụ nữ phía xa xa ở phía sau vang tới:”Phim này còn rất lâu.”

Lâm Dư đang cười bỗng nhiên thấy cứng họng: “Anh, giọng nói này có chút quen quen nha.”

Còn Tiêu Trạch đã nghiêng đầu sang chỗ khác: “Trùng hợp quá, bà ngoại.”

_______________________

Nếm mật nằm gai: “Nếm mật nằm gai” do chữ “Ngọa tân thường đảm”. Đời Xuân Thu (722-479 trước D.L.), hai nước Ngô và Việt đánh nhau. Sau trận đại bại tại Cối Kê, vua Việt là Câu Tiễn phải mình trần sang lạy vua Ngô là Phù Sai xin hàng. Ngô vương bắt vợ chồng Câu Tiễn phải sang Ngô làm con tin, có quan Tướng Quốc là Phạm Lãi theo hầu. Cả ba đều bị giam trong ngục đá. Hằng ngày vợ chồng Câu Tiễn và Phạm Lãi phải cắt cỏ, hốt phân ngựa, gánh nước rửa dọn chuồng ngựa, kiếm củi nấu cơm… Suốt thời gian ba năm, chúa tôi sống một cách vô cùng vất vả cực nhọc, những vẫn bền chí đợi thời. Một hôm vua Ngô đau, Câu Tiễn nghe theo lời của Phạm Lãi là chịu nếm phân của vua Ngô để được vua Ngô tin kẻ hàng giữ dạ trung thành. Nhờ đó mà cả ba được phóng thích về nước. Được trở về cố quốc, nhớ đến nỗi thất bại nhục nhã và bị giam cầm làm nô lệ, Câu Tiễn vô cùng căm uất, lòng canh cánh mưu toan báo thù. Tướng quốc Phạm Lãi nói: – Chúa công chớ lúc nào quên cái nhục ở ngục đá thì mới có cơ báo thù được nước Ngô. Câu Tiễn đáp: – Xin vâng lời dạy bảo! Bấy giờ giao quốc chính cho Văn Chủng, giao quân chính cho Phạm Lãi, nhà vua tôn hiền đãi sĩ, kính người già, thương kẻ nghèo, đối xử trăm họ như anh em nên được mọi người mến phục. Đến mùa làm ruộng, Câu Tiễn cũng vác cày đi cày. Vương phi Câu Tiễn cũng chăm việc dệt cửi. Cùng đám dân chia sự lao khổ, ăn mặc rất tiết kiệm. Muốn gấp báo thù, Câu Tiễn cố sức chăm chỉ làm việc suốt ngày đêm. Khi nào buồn ngủ thì lấy cỏ lục (rau răm) xoa vào mắt cho cay làm mắt phải mở. Chân lạnh muốn co thì dầm nước lạnh. Mùa đông lạnh thì ôm giá. Mùa hè nóng nực thì ngồi bên lửa. Bỏ cả giường nệm, lấy gai lấy củi lót nằm. Quả mật luôn luôn treo ở chỗ ngồi, chỗ nằm, thỉnh thoảng lại nếm một ít như để nhắc lại nỗi tủi nhục, khổ đau. Đêm nào cũng sùi sụt khóc. Khóc chán lại thở dài. Hai chữ “Cối Kê” lúc nào cũng lẩm nhẩm ở miệng. Theo 7 kế phá Ngô của Văn Chủng, mới thi hành được 3 thì nước Việt hưng thịnh, nước Ngô suy. Cuối cùng nước Việt báo được thù, thôn tính nước Ngô, và vua Ngô tự tử. Trong bài “Văn tế trận vong tướng sĩ” của Nguyễn Văn Thành đời vua Gia Long, có câu: “Nằm gai nếm mật chung nỗi ân ưu; mở suối bắc cầu riêng phần lao khổ”. “Nằm gai nếm mật” có nghĩa chịu những việc lao khổ để trả thù cho kỳ được là do điển tích trên. (Nguồn: wiki)

Phần bắt lỗi:  Ngô Phù Sai (phồn thể: 吳夫差;? – 473 TCN) hay Ngô Vương Phù Sai (吳王夫差), tên thật là Cơ Phù Sai (姬夫差), là vị vua thứ 25 của nước Ngô thời Đông Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì khoảng thời gian 495 TCN đến năm 473 TCN.Thời đại của ông đánh dấu một thời kì bành trướng hùng mạnh của nước Ngô, tiêu diệt nước Việt, và bắt Việt chúa là Câu Tiễn đầu hàng. Về sau, ông lại thả Câu Tiễn về nước, bất chấp lời can gián của Tướng quốc Ngũ Tử Tư, khiến Câu Tiễn dấy binh diệt Ngô.Ông nổi tiếng qua những truyền thuyết về Tây Thi, một trong Tứ đại mỹ nhân trong văn hóa Trung Hoa. Theo đó, ông đã say đắm và yêu chiều Tây Thi, nghe theo nàng mà thả Câu Tiễn về nước Việt, cũng chính vì thế mà về sau Câu Tiễn diệt được Ngô

Năm 494 TCN, Phù Sai mang quân đi đánh Việt. Quân Ngô đại phá quân Việt ở Phù Tiêu[5]. Vua Việt là Câu Tiễn chỉ còn 5000 quân rút lên núi Cối Kê. Thế cùng, Câu Tiễn sai Văn Chủng mang của báu đi đút lót cho thái tể Bá Hi, nhờ nói hộ với Phù Sai cho giảng hòa. Khi Văn Chủng đến gặp Phù Sai giảng hòa. Ngũ Viên phản đối giảng hòa nhưng Bá Hi đồng tình; cuối cùng Phù Sai theo ý kiến của Bá Hi, cho Câu Tiễn giảng hòa. Câu Tiễn giao quyền chính cho Văn Chủng, tự mình làm con tin ở nước Ngô, cùng Phạm Lãi hầu hạ Phù Sai. Câu Tiễn hết sức cung kính tỏ ý thần phục và tìm nhiều cách lung lạc Phù Sai khiến ông tin tưởng sự khuất phục của nước Việt.

Năm 492 TCN, Phù Sai thả Câu Tiễn về nước, bất chấp sự phản đối của Ngũ Viên. Câu Tiễn sai người đút lót cho Bá Hi, nhờ nói giúp về sự trung thành của mình khiến Phù Sai mất cảnh giác. Câu Tiễn âm thầm nuôi dưỡng lực lượng đợi lúc báo thù mà Phù Sai không để ý đến.

Nước Ngô bị quân Việt xâm lấn, mất thế tử, khí thế giảm sút. Quân Ngô theo Phù Sai đi đường xa mỏi mệt, bị quân Việt đánh bại. Phù Sai phải mang nhiều của cải sai sứ sang giảng hòa với nước Việt. Tuy được giảng hòa nhưng nước Ngô đã suy yếu hẳn trong khi nước Việt vẫn không ngừng lớn mạnh.

Năm 478 TCN, Câu Tiễn lại mang quân đánh Ngô. Hai bên giáp trận ở Lập Trạch. Những người mạnh khỏe, hăng hái đều đã chết ở nước Tề, nước Tấn[7]. Vì vậy quân Ngô đại bại. Cũng cùng thời gian này, lợi dụng nước Ngô đã vô cùng suy yếu, nước Sở đem quân qua xâm chiếm và đoạt nhiều thành trì cùng đất đai của nước Ngô.

Năm 476 TCN, Câu Tiễn lại đánh Ngô, quân Ngô lại bại trận. Năm 475 TCN, Câu Tiễn lại mang quân đánh, vây nước Ngô. Đến tháng 11 năm 473 TCN, quân Việt đại phá quân Ngô. Ngô Phù Sai sau nhiều lần bại trận không còn khả năng kháng cự, bị quân Việt vây hãm trên núi Cô Tô.

Ông sai Công Tôn Hùng sang xin Câu Tiễn giảng hòa như ông đã tha Câu Tiễn trước đây. Câu Tiễn định nghe theo nhưng Phạm Lãi phản đối, nhắc lại chuyện bại trận ở Cối Kê của nước Việt. Vì vậy Câu Tiễn không cho Ngô giảng hòa, định chiếm hết nước Ngô và đày ông ra đất Dũng Đông, cho 100 nhà ăn lộc.

Phù Sai thấy nhục nhã không thể chấp nhận. Ông hối hận không nghe lời Ngũ Viên trước đây[8], dùng dao cắt cổ mà chết.Phù Sai ở ngôi tất cả 23 năm, không rõ bao nhiêu tuổi. Ông được Câu Tiễn sai người mang chôn cất. Nước Ngô bị nước Việt tiêu diệt. Phù Sai trở thành vị vua cuối cùng của nước Ngô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện