Lâm Dư ở lại bệnh viện tù tì nửa tháng tiếp theo, cũng may là thân thể chuyển biết tốt, không lưu lại di chứng gì. Nhưng mà Tiêu Trạch cứ không yên lòng, mỗi ngày đều hỏi han dăm ba vấn đề, chỉ sợ Lâm Dư biến thành tên ngốc.
Lúc này Tiêu Nghiêu đang ngồi ở bên giường khoét ly táo xoay nhuyễn, múc một muỗng liền đúc một lần, cả người phát ra ánh hào quang của một người mẹ, mà cứ mở mồm ra liền phá vỡ hình tượng: “Nhớ Tiểu Giang nhà anh ghê vậy đó, gần một tháng trời rồi anh vẫn chưa có cấy cầy vất vả hăng say trên người cậu ta lần nào, nhịn sắp chết luôn rồi.”
Tiêu Trạch rót bình nước nóng quau về vừa khéo nghe thấy tất tần tần tật, liền nói: “Kêu cậu về ai bảo cậu không về, để tôi tự chăm sóc Lâm Dư là được, quá lắm thì mời hộ lý thôi, cậu dẫn bà ngoại về nhà đi.”
Tiêu Nghiêu nốc hết mớ táo tây xay còn lại vào miệng, tỏ vẻ không vui lên tiếng: “Hộ lý sao mà chăm sóc tốt được, bà đâu yên lòng, hơn nữa bác sĩ cũng nói sắp xuất viện rồi, chờ thêm thời gian nữa là được.”
Vì cánh tay phải của Lâm Dư từ đầu tới đuôi đều quấn băng gạc kín mín, cho nên cậu duỗi tay trái lau miệng cho Tiêu Nghiêu: “Anh xinh đẹp, anh tốt với em ghê.”
Xưa nay Tiêu Nghiêu đều tự xưng bản thân mình là người đẹp thiện tâm, lần nà cảm thấy bản thân công đức viên mãn(*), cho nên lười biếng đứng dậy chuẩn bị quay về khách sạn làm một giấc, sẵn tiện chưa lại thế giới hai người cho Tiêu Trạch và Lâm Dư.
(*) công đức viên mãn: để chỉ công nghiệp và đức hạnh của một cá nhân chu toàn không khiếm khuyết, hoặc chỉ một việc làm kết thúc viên mãn.Trong phòng bệnh lại quay về sự yên lặng, Tiêu Trạch đi đến mở cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào, rồi xắn tay áo len lên khuỷu tay, sau đó vén chăn lên giúp Lâm Dư xoa bóp. Bởi do gần cả tháng này Lâm Dư không thể xuống giường, hiện tại hai chân đã tê buốt cứng ngắc. Tiêu Trạch nhớ tới lúc trước Lâm Dư massage cho mình làm theo, dùng đôi tay to lớn xoa nặn, rồi đấm nhẹ mấy cái.
Lâm Dư nhìn qua rất an nhàn dựa vào đầu giường, âm thanh cũng nhè nhẹ: “Anh ơi, em muốn đi ra ngoài một chút.”
Tiêu Trạch bằng lòng: “Đợi chiều tối ấm lên anh đẩy em ra ngoài, bứt rứt lắm rồi hả?”
Lâm Dư gật đầu, từ lúc ở phòng chăm sóc đặc biệt cả người cắm ống thở đến phòng bệnh bình thường chỉ bị ghim cây kim tiêm cũng đã hơn một tháng trời, cậu chưa được bước chân ra khỏi phòng bệnh lần nào. Cậu lại hỏi: “Anh ơi, em có thể tự đi được không?”
Thực ra cậu không mong Tiêu Trạch sẽ đồng ý, bởi vì vết thương trên bụng vẫn còn chưa khỏi hẳn, nếu tự bước đi sẽ bị tác động đến. Tiêu Trạch đúng thật kiên quyết cự tuyệt không thương lượng bàn cãi gì, sau đó đi mở hộp cơm ra chuẩn bị cho cậu ăn.
Lâm Dư không có tâm trạng đâu ăn uống, thân thể nghiêng dựa trên vai Tiêu Trạch nói: “Em muốn về nhà, em nhớ Đào Uyên Minh.”
Tiêu Trạch hỏi: “Chỉ nhớ một mình Đào Uyên Minh?”
“Ai cũng nhớ, còn nhớ chó con nữa.”
Khoảng thời gian này Lâm Dư luôn phải nói chuyện nhỏ, bằng không thì vết thương sau não sẽ bị co rút lại rất đau: “Còn nhớ bác trai bác gái ở công viên gần nha, không biết thím Hồ sao rồi, chắc mọi người cũng đang nhớ em lắm.”
Tiêu Trạch hỏi: “Em còn nhớ ai nữa?”
Lâm Dư thoáng suy nghĩ: “Nhớ bánh rán cái quán kia, còn muốn đi xem phim nữa.”
Tiêu Trạch cảm thấy bị tổn thương, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: “Trứng bịp bợm, em nhớ em muốn cả đống thứ lung ta lung tung, sao em không nhớ chút gì đến anh vậy?”
Từ sau khi Lâm Dư hét lên hai từ “Đậu Đậu” tỉnh dậy liền bắt đầu tỏ ra kỳ lạ, anh dù gì cũng là bạn đời của cậu, hơn nữa còn mới vừa cùng trải qua sống chết xong, thế mà lại không nghĩ đến lúc đối phương hôn mê lại nhớ tới một người khác. Hiện tại bây giờ tỉnh xong, chỉ nhớ đống mèo đống chó, bác trai bác gái công viên, đúng là tên nhóc không có lương tâm.
Lâm Dư ở bên cạnh bị lên án hai câu, chỉ biết ngại ngùng vùi mặt vào trong hõm cổ Tiêu Trạch. Cậu bị ánh mặt trời chiếu vào có hơi chói, khi ngửa đầu lên vừa lúc đụng ngay môi Tiêu Trạch, nên sẵn tiện nhắm mắt lại. Lúc sau bắt đầu rì rà rì rầm: “Thực ra ngày nào em cũng cảm thấy rất lo, em sợ bản thân tránh được kiếp này, sau đó không chừng lại còn những kiếp khác, mà em lại không tính được mệnh cho anh, nên cũng không biết anh có kiếp nạn hay không. Điều em càng sợ hơn chính là, em sẽ mình sẽ mang đến kiếp nạn cho anh.”
Tiêu Trạch ôm chặt lấy cậu: “Bị đánh thành đồ đần rồi còn lo nhớ mấy chuyện phong kiến mê tín làm gì, người sống ai mà chẳng có kiếp nạn? Giang Tuyết Nghi, La Mộng, ông Giải, thậm chí là Giải Ngọc Thành, tất cả những người này đều là ví dụ.”
Lâm Dư co lại thành một đoàn nằm trong lòng Tiêu Trạch, đối phương nói tiếp: “Đừng tiếp tục nhớ ba cái linh tinh này, mau đi ăn cơm, ăn xong tiếp tục hỏi đáp một hồi, sau đó ngủ trưa một giấc xong anh dẫn em ra hoa viên dạo.”
Lâm Dư vừa nghe liền căm hận nói: “Mỗi ngày cũng hỏi, anh cho là em là đồ thiểu năng sao?”
Lâm Dư vốn không bị mất trí nhớ, người thân xung quanh ai nấy cậu đều nhớ rất rõ ràng, cũng không biến thành đồ đần, lúc này có thể đọc làu làu một bộ địa chất khảo sát nữa kìa. Mà ngày nào Tiêu Trạch cũng đặt một đống câu hỏi lên lớp, còn lấy tài liệu Tào An Kỳ đưa dạy xong xuôi.
Một tuần sau, Lâm Dư được tiến hành cuộc kiểm tra toàn diện hết sức tỉ mỉ, sau khi xác định không có gì đáng lo ngại thì mới làm thủ tục xuất xuất viện. Người trong một đúng là phản xạ hơi bị dài, đến lúc này mới bắt đầu cảm nhận sự vui sướng khi sống sót qua tai nạn.
Nhiệm vụ khảo sát trên đảo đã lâu rồi, đợt này nằm một trận ở bệnh viện càng lâu nữa, lúc máy bay đáp xuống sân Lâm Dư chỉ hận không thể đập cửa sổ nhảy lên vọt ra ngoài. Khi về nhà được hai ngày, đội khảo sát chúc mừng cậu đại nạn không chết liền mở bữa tiệc, mà địa điểm tổ chức chính là ở quán bar Xinh Đẹp.
Lâm Dư ăn no nê liền nghiêm túc tập luyện, hiện tại cậu đã có thể đi chậm, chỉ là không thể mệt nhọc quá lâu. Cả hai đi đến quán bar Xinh Đẹp vào lúc trời tờ mờ sáng, khi Lâm Dư mới từ xe Jeep đi xuống đã nhìn thấy Đào Uyên Minh.
Đào Uyên Minh ngồi xổm ở bên trong cửa sổ, nó có vẻ như mập hơn, sau khi nhìn thấy cậu liền vác một thân mỡ chạy tới, rồi nhảy thẳng vào lòng ngực cậu. Lâm Dư thấy chú như thấy con ruột mình, vui mừng đến đến độ muốn òa khóc lên. Cậu ôm con mèo béo kia đi vào, liền nhìn thấy mấy băng biểu ngữ treo ngang dọc trên tường, bên cạnh có thêm mấy vòng hoa, mọi người bao gồm tất cả đồng đội cùng Tiêu Nghiêu, Giang Kiều đều có mặt đông đủ, đang đứng hai bên đón chào cậu.
Lâm Dư hít hít cái mũi, rồi khom lưng cúi đầu: “Cám ơn mọi người.”
Tiêu Trạch sợ hãi, lập tức nâng cậu đứng thẳng lại: “Em khom lưng làm gì?! Cẩn thận vết thương trên bụng!”
Lâm Dư ôm mèo vuốt ve rồi mới lau chùi nước đọng trên khóe mắt mình, hiện tại cậu chỉ cảm thấy cả người cùng tinh thần không chờ được muốn bung xõa một phen, thừa dịp mọi người đều có mặt liền vung tay hét to: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Tiệc rượu đêm nay em… À không do anh của em mời! Nọi người cứ ăn uống thoải mái!”
Tiêu Trạch đập bao tiền vào ngực Giang Kiều rồi vỗ một cái: “Cứ gọi thỏa thích, không cần tiết kiệm tiền giúp tôi đâu.”
Mọi người bắt đầu như đàn ông vỡ tổ trào vào quán bar luôn mồn tán dóc, Lâm Dư ngồi ở ghế sô pha trung tâm hết ăn cái này lại uống cái kia, lúc sau cầm đĩa trái cây đưa sang cho Tiêu Nghiêu rồi nói: “Anh xinh đẹp, hoạn nạn thấy chân tình, lần này em nằm viện ngày nào anh cũng chăm sóc, trò chuyện với em, có khi anh còn tốt hơn cả chị ruột em nữa.”
Tiêu Nghiêu ném hoa qua một bên: “Em trai, em đừng bói mấy thứ vô dụng này, lỡ như ngày nào đó anh bị người ta chém vào bệnh viện, vậy em có chăm sóc cho anh không?”
Lâm Dư cam kết: “Nhất định em sẽ không rời dù chỉ một tấc, giúp anh ị giúp anh đi tiểu, có thể còn hầu hạ anh trở nên xinh đẹp hơn hiện tại luôn.”
Cậu không thể uống rượu, cho nên dùng nước kính thay rượu suốt một hồi, Tiêu Nghiêu bị kính rượu đến say mèm, nước mắt rơi đầm đìa ôm lấy cậu.”Anh xinh đẹp, anh đừng khóc, em đã không sao rồi.” Cậu an ủi.
Tiêu Nghiêu nước mắt lưng tròng: “Em trai, lần này người đau khổ nhất chính là anh em đó, tuy trong miệng cậu ta không nói, mặt không biểu hiện gì, thế nhưng cậu ấy lo lắng trên cả ai hết. Lúc mà em chưa tỉnh, nhiều lần anh còn nhìn thấy cậu ta đi ra lối thoát hiểm đứng hút thuốc, viển mắt cũng đỏ bừng lên.”
Lâm Dư biết được xong, liền xoay mặt tìm kiếm thân ảnh Tiêu Trạch, thì thấy anh đang nghe đội phó báo cáo công tác.
Tiêu Trạch dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, bất giác ngước mắt nhìn sang cậu.
Lâm Dư bưng ly nước, ấy mà dường như lòng cũng say rồi, hình dáng Tiêu Trạch mơ hồ soi rọi dưới từng lớp ánh sáng mờ nhạt đan lẫn vào nhau. Khung cảnh ấy hệt như một giấc mộng, cậu xuyên qua tất cả lớp sáng ấy nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, rồi dùng sự lấp lánh ánh dưới đấy mắt nói thay ngàn câu vạn chữ giấu trong mình.
Còn chưa nói hết, tầm mắt đã bị anh Ba chen ngang. Hiện tại anh Ba đang mặc một bộ âu phục giá trị không mấy nhỏ, nhìn qua không giống người thăm dò khảo sát chút nào. Anh cầm ly champagne, ra vẻ quan tâm mà hỏi han: “Tiểu Dư, em có bị di chứng gì về sau không? Em còn nhớ quãng thời gian vui vẻ của chúng ta hay không?”
Lâm Dư gật đầu: “Nhớ chứ. Anh Ba tặng em một bộ đồ, còn em đoán mệnh giúp anh.”
Anh Ba nghe xong cũng chảy hai hàng nước mắt, anh bèn đặt ly champagne xuống, sau đó xắn tay áo lên đưa tay ra: “Đến! Anh biết em không phải người phàm, mà, chơi oẳn tù tì mãi cũng chán, chúng ta đoán mệnh đi!”
Nội tâm Lâm Dư trở nên kích động, nếu tính luôn khoảng thời gian khảo sát, đã mấy tháng rồi cậu chưa được đoán mệnh xem bói. Lâm Dư bắt đầu rủ rỉ gì đó trong miệng, hai tay chắp trước ngực tĩnh tâm, sau đó đặt bàn tay mình lên bàn tay anh Ba rồi cứ thế đặt suốt mười giây đồng hồ.
…
Cậu cảm thấy có chút nghi hoặc cùng hoang mang, tại sao không cảm giác gì vậy nè?
Lâm Dư rụt tay về xoa nắn một chút, rồi lại tiếp tục ma sát lên lòng bàn tay anh Ba lần nữa. Cậu cố gắng dùng ngón tay vân vê lên mỗi đường chỉ tay, hai mắt nhìn chằm chằm tập trung từng đường đi nước bước, mà chút hồng hào trên mặt như hải triều trên đảo, cứ không ngừng lui đi.
Anh Ba thấy cậu vậy tự dưng trong lòng có hơi hồi hộp: “Mịa nó, em đừng làm anh sợ nha, anh sẽ không có chuyện gì phải không?”
Lâm Dư chỉ biết hốt hoảng nhìn anh Ba, đôi môi giật giật không trả lời được gì. Cậu vội xoay người lại nắm lấy cánh tay Tiêu Nghiêu rồi dùng sức ngắt bẻ mấy ngón tay, rồi cứ thế sờ lên xương cổ tay, tiếp theo là cánh tay rồi đến bên vai. Tiêu Nghiêu bị động tác sờ hung bạo này của cậu làm cho sửng sốt, trong lúc nhất thời không dám nhúc nhích.
“Em trai, em làm sao vậy?”
“Tiểu Dư, chuyện gì xảy ra rồi?”
Lâm Dư như đang bị ma ám, cả người cứ nói mê, người khác quan tâm nói gì cậu cũng xem như mắt mù tai điếc, trong con ngươi chứa đựng đầy sự bất ổn. Cậu đứng dậy nắm lấy tay một người đồng đội, rồi vén tóc trên trán đối phương nhìn chăm chăm tỉ mỉ lên người người ta, nỗi kinh hoàng trong ánh mắt mỗi ngày một đậm, đồng tử dường như cũng bị chấn động một phen.
Tất cả mọi người ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, dần dần cũng không còn tiếng đùa giỡn nữa, Tiêu Trạch dường như thấy kỳ lạ, đi tới ôm lấy Lâm Dư dò hỏi. Cánh tay sờ soạng ban nãy của Lâm Dư đã buông thỏng ra, cả người mềm oặt dựa vào Tiêu Trạch trượt chân xuống.
“Trứng bịp bợm!” Tiêu Trạch ôm lấy Lâm Dư, “Làm sao vậy? Có phải là em không thoải mái gì hay không?”
Lâm Dư đần người ra, mười mấy giây sau mới thét to một tiếng nhói lòng, thân thể co quắp như bị phát dại.
Cậu tiêu đời rồi, bây giờ cậu không còn cảm nhận được gì.
Cậu cũng không coi được gì nữa.
Lâm Dư không có bại liệt, chẳng hề bị mất trí nhớ, cậu từng cảm thấy mình vô cùng may mắn, cứ nghĩ sau lần đó thì khi cơ thể bình phục lại có thể tiếp tục sinh hoạt, nhưng tuyệt đối lại không ngờ rằng, cậu lại mất đi kỹ năng có từ lúc sinh ra của mình.
Bây giờ cậu chỉ là… Một tên rác rưởi.
Lúc Lâm Dư tỉnh lại là tại lầu hai hiệu sách Mắt Mèo, trong phòng chỉ mở ngọn đèn nhỏ, rèm cửa sổ được kéo lại để che đi ánh nắng mặt trời, không nhận rõ là ngày hay đêm, còn sáu con mèo nằm rạp một hàng ở bên cảnh, thỉnh thoảng ‘meo’ một tiếng.
Lâm Dư rúc tay ra từ trong chăn, sau đó di chuyển tìm kiếm tay Tiêu Trạch rồi nắm thật chặt như đang nỗ lực mày mò gì đó, cơ mà lại quên mất bản thân vốn tính không ra mệnh của Tiêu Trạch.
Một luồng bi thương cùng không cam lòng thoáng chốc trào dâng, Lâm Dư cảm thấy không thở được, chỉ biết há to mồm cứ như bị ai giữ chặt yết hầu. Từng dòng nước mắt nóng hổi tơi xuống, trong mũi đau âm ỉ, ngón tay Lâm Dư bấu chặt vào trong da thịt Tiêu Trạch hằn lên gân xanh, rốt cục cũng bật ra một tiếng gầm thật nhẹ.
Trong lúc Lâm Dư hôn mê, Tiêu Trạch có ôm cậu đến bệnh viện kiểm tra, thế nhưng tất cả kết quả đều vô cùng bình thường, nếu có hôn mê e là bởi vì bị kích thích. Trong hai ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, cũng tra qua vô số tư liệu, nhưng mà đều không nghiên cứu ra kết quả gì.
Một thân kỹ năng của Lâm Dư vốn dĩ không phù hợp lẽ thường, hiện tại biến mất ắt có lẽ cũng không thể nào dùng lẽ thường để mà giải thích được?
“Trứng bịp bợm, em thấy sao rồi?” Tiêu Trạch che phủ toàn bộ bàn tay của Lâm Dư, “Sau não của em bị thương rất nghiêm trọng, khả năng nhiều ít gì sẽ để lại di chứng.”
Lâm Dư đau đớn lắc đầu: “Nhưng bây giờ em không thể coi số mạng nữa rồi! Cái gì cũng sẽ không… Anh biết là em không giống với người bình thường, nếu em không còn thì có khác gì là phế vật đâu?!”
Tiêu Trạch biết chứ.
Những người khác không hiểu, nhưng Tiêu Trạch vô cùng rõ ràng.
Anh vì muốn cho Lâm Dư mau chóng ổn định tâm trạng lại, liền khẽ dỗ dành: “Có lẽ em chưa hồi phục hết đâu, đợi thêm một thời gian nữa xem, đến khi đó em còn có thể khoẻ lại.”
Con người mỗi khi hoang mang tuyệt vọng, chỉ cần một câu an ủi nói bâng quơ cũng xem như cọng rơm cứu mạng, nắm lấy nó ắt sẽ có hy vọng. Lâm Dư nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trạch: “Đúng vậy, chắc chắn là do em chưa hồi phục hoàn toàn, qua mấy ngày nữa có thể bình thường, sẽ khoẻ thôi!”
Lâm Dư nơm nớp lo sợ mà vượt qua một tuần lễ, mỗi ngày rèn luyện cứ như ngược đãi bản thân, chỉ hận không thể hồi phục ngay lập tức. TIêu Trạch nhìn thấy bỗng dưng cảm thấy hơi hơi hối hận rồi, lỡ mhư sau khi thân thể khoẻ lại, nhưng kỹ năng kia vẫn không quay phải, có phải Lâm Dư sẽ chịu đả kích kinh khủng hơn hay không?”
Trời ngả hoàng hôn vào một ngày xuân, những ánh đèn nê ông xanh xanh đỏ đỏ cũng được bật lên chiếu sáng mấy nhành lá mới trên cây, Tiêu Trạch xách ghế mây ôm Tiêu Danh Viễn ngồi ở trong cửa tiệm hút thuốc ngắm mặt trời lặn. Còn Lâm Dư ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh ôm chân Tiêu Trạch, thỉnh thoảng hút ké một hai hơi.
Cũng đã đến lúc nói chuyện về vấn đề kia, Tiêu Trạch thở ra một vòng khói, cứ như vô tình mà hỏi: “Trứng bịp bợm, không phải lúc trước em từng hỏi qua anh nếu em không thể đoán mệnh, mà chỉ công nhân khảo sát tạm thời thì sẽ như thế nào hay sao?”
Lâm Dư sắp sụp đổ: “Đó chỉ là giả thiết mà thôi, em không thể chấp nhận được…”
Thực ra Tiêu Trạch cũng hiểu được, nếu như Lâm Dư cũng giống bao người bày sạp đoán mệnh khác thì không hề gì, thế nhưng quan trọng ở đây chính là Lâm Dư thật sự là một vị thẩy bói trăm phần trăm, cậu dựa vào nó để nuôi sống bản thân trưởng thành, không những mở thiên nhãn thấy ma, rồi thuật độc tâm mơ thấy chân tướng, hay là xem phong thủy thăm dò linh mạch, mà còn có thể sờ khớp xương đoán số mạng…
Những kỹ năng của Lâm Dư vốn độc nhất vô nhị, cậu nói bản thân nếu không còn, chẳng khác nào phế vật đâu. Quả thực lời cậu nói không khoa trương chút nào, bởi vì những thứ này không thể học mà có được, mà là do trời cho, nếu như mất đi, thì cũng đồng nghĩa với việc thần tiên không còn phép lực, bồ tát ném bỏ đài hoa sen.
Tiêu Trạch không có ý muốn tranh luận về vấn đề này, nhưng anh muốn Lâm Dư chuẩn bị tinh thần đối mặt nó: “Có một số việc không cần biết người trong cuộc có chấp nhận hay không, mà một khi chuyện đã xảy ra, chính là đã xảy ra rồi.”
Lâm Dư đứng phắt dậy: “Không thể nào! Em không tin đâu, ngày mai em sẽ đi bày sạp!”
Cậu xoay người đi vào trong tiệm, bỏ lại Tiêu Trạch một mình ở lại ngắm nắng chiều, cơ mà bản thân cũng không biết muốn chạy đi đâu, nên đành giặm chân đấm đá lung tung đi đến trước kệ sách mới chịu ngừng. Ngày hôm nay củ6a tiệm không mở cửa, cho nên củ6a hàng không mở đèn, cậu tựa lưng vào kệ sạch nép mình ẩn vào màn đêm, trái tim kia cứ không ngừng tỏ ra hoảng sợ.
Tiếng bước chân khác từ từ tới gần, Tiêu Trạch đi vào dừng ở cạnh kế sách rồi hỏi: “Ngày mai em đi bày sạp thật sao?”
“Ừm, em khoẻ rồi.” Hai bàn tay Lâm Dư nắm chặt, ánh mắt kia dẫu cho có sáng ngời cũng không giấu đi được sự hoang mang. Cậu ngước mặt lên nhìn Tiêu Trạch, bản thân cảm thấy bình tĩnh lại, “Anh tới xem em được không?”
Tiêu Trạch bị giọng điệu yếu ớt của cậu khiến cho rối bời, rốt cuộc cũng vứt bỏ lý trí hết sạch sành sanh. Anh dạo bước đến trước mặt rồi giơ tay ôm Lâm Dư vào lòng. Lâm Dư vùi đầu vào bả vai đối phương, yếu đuối run sợ mà nói: “Anh ơi, em thực sự rất sợ.”
Bỗng dưng Tiêu Trạch không muốn khuyên bất cứ lời gì thêm nữa, thôi thị anh cứ dự phòng trước là tốt nhất, dù gì trứng bịp bợm cũng đã chịu hết những đau đớn ở thể xác, cớ sao còn phải chịu thêm đả kích lớn trong lòng nữa?
Mịa nó đúng là nhóc trứng rối ren mà, thế nhưng anh cũng đau lòng.
Tiêu Trạch ôm Lâm Dư mà động viên một hồi lâu, anh vừa ôm cậu vừa liên tục đưa ra
các giả thiết lạc quan, đợi khi tâm trạng đối phương sáng sủa được chút ít, mới mở đèn pha một bình cà phê rồi để Lâm Dư đến quầy bar trông cửa tiệm.
“Anh muốn đi ra ngoài sao?”
“Hết thuốc hút rồi, anh đi mua vài gói.” Tiêu Trạch nhìn đồng hồ, “Chắc kà anh sẽ đi chạy bộ một lát, em nhớ trông cửa hàng hàng cẩn thận, chỉ cần tính tiền là được, không cần phục vụ.”
Tiêu Trạch kéo dây phẹc mơ tuya lên tới cổ, sau đó chậm rãi chạy tới cửa lớn vườn hoa ở công viên. Tuy trời lúc này đã tối, thế nhưng ở trong công viên đèn sáng choang lại chính là thời gian cao điểm, các cụ ông cụ bà ở đây người thì tản bộ, người thì múa kiếm khiêu vũ, cứ thế mà chiếm hết bãi sân trống.
Tiêu Trạch không mua bao thuốc lá mà chỉ mua chai nước, ực một hơi xong quăng đi, khí thế hệt như tướng quân nâng chén rượu trước khi ra trận vậy. Sau khi uống xong anh đứng dậy khỏi ghế dài, hít thở sâu rồi mới sải chân đi thẳng vào đoàn người ở quảng trường, khi đến được chỗ các cụ đang tập múa mới dùng tay không không mà cướp lấy cái loa.
Hệt như xông thẳng vào ngàn binh vạn mã mà lấy đi đầu của tên thủ lĩnh.
Mấy chục cụ ông cụ bà thấy thế cũng bất ngờ không thôi, chụm đầu ghé tai không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhìn xem khí thế Tiêu Trạch như kia không ai dám đứng ra nói lẽ phải. Qua vài giây sau, có vài người trong đó nhận ra được Tiêu Trạch chợt kêu lên: “Anh trai thầy Lâm đó.”
Tiêu Trạch hắng giọng, cầm loa nói: “Chào buổi tối bác trai bác gái, phiền mọi người nhìn sang bên này một chút!”
Giọng nói này khí thế bừng bừng, mà đám cụ ông cụ bà lại thích xem trò vui, cho nên cũng im lặng thôi không rầm rì múa kiếm nữa. Lúc này Tiêu Trạch nhảy lên đứng ở mặt sau trên tảng đá, trịnh trọng nói tiếp: “Chắc cũng không ít cụ ở đây từng gặp qua một đứa nhỏ, có đôi mắt to, ngồi ghế xếp ôm mô hình địa cầu, rồi thường hay trốn ở kia để mà đoán mệnh.”
Bác Triệu nhanh lẹ tiếp lời: “Chính là thầy Lâm mà!”
Mọi người dồn dập phụ họa nói rằng đều biết, sau đó bắt đầu tụm năm tụm ba ồn ào đặt câu hỏi, như là tại sao mấy tháng nay thầy Lâm không lộ mặt? Rồi không lẽ thầy Lâm về nhà cưới vợ rồi sao? Lúc trước có một vụ án giết người, nghe nói hung thủ quen thầy Lâm có thật hay không?
Tiêu Trạch ra hiệu mọi người im lặng, rồi mới nói: “Tôi là anh của Lâm Dư, ngày hôm nay đến đây chính là muốn cầu xin mọi người giúp một chuyện.”
“Do lúc trước Tiểu Dư xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên đầu bị thương khá nghiêm trọng, hiện tại nói tới đoán mệnh, tạm thời sẽ tính không được chính xác.” Âm thanh Tiêu Trạch dần nhỏ đi, anh phát hiện bản thân khi nhắc tới vấn đề này cũng có chút khó chịu, “Em ấy rất yêu thích các vị, cũng như thích công việc đoán mệnh, cho nên tôi đứng ở đây xin mọi người, nếu như em ấy có ra bày sạp, thì mong mọi người thông cảm giả bộ như em ấy tính đúng.”
Các cụ ông cụ bà nghe xong sụt sụt, cảm giác vô cùng khó tin, có người thì dạt dào tình cảm, thậm chí còn có người có lòng thương trẻ nhỏ mà dùng tay lau đi nước mắt.Tiêu Trạch lại nói thêm đôi ba câu: “Tôi chuyện này có hơi khiến người khác khó chịu, cứ xem như là Tiểu Dư có lòng giúp mọi người đi, tiền nhờ đoán mệnh có thể tìm tôi lấy lại. Tôi chỉ muốn cho em ấy vui vẻ mà thôi.”
Các cụ ông cụ bà đều rật thông cảm mà gật đầu đồng ý lia lịa, sau khi Tiêu Trạch luôn miệng nói tuếng cảm ơn xong cũng rời khỏi công viên chạy chậm về nhà. Anh chạy đến trước cửa thì đột nhiên dừng lại, thông qua cửa kính thấy Lâm Dư đang nhìn mô hình địa cầu ngẩn người.
Tiêu Trạch cũng không biết chuyện này có thể giấu được bao lâu, cũng có thể những chuyện anh đang làm chỉ là công cóc, thế nhưng hiện tại anh vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn thế.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dư ôm quả địa cầu cùng cái ghế xếp ra cửa đi bày sạp, Tiêu Trạch quang minh chính đại đi theo cùng, dù gì hạng mục khảo sát đã kết thúc, cho nên hiện tại anh đang có kha khá thời gian.
Lâm Dư ngồi xuống trước vườn hoa, rồi xoay đầu ngửi nột nụ hoa mới chớm, lúc xoay trở về đã có khách hàng. Bà Vương xách giỏ đi chợ cười híp mắt hỏi: “Thầy Lâm, tôi tới mở hàng cho thầy nha?”
Lâm Dư dìu bà Vương ngồi xuống, vô cùng vui vẻ mà nói: “Vậy bà muốn tính cái gì?”
Bà Vương đưa tay ra: “Xem tay đi, tính thử tài vận tôi thế nào.”
Lâm Dư có hơi hồi hộp, cậu nắm chặt tay đối phương rồi xoa nắn, sau đó dùng ngón tay cái sờ lên đường chỉ tay, năm phút đồng hồ trôi qua, đầu óc vẫn là một khoảng trống rỗng.
Lúc này cả người Lâm Dư đổ một tầng mồ hôi hột, cậu bèn ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm chỉ tay rồi phì phèo kên tiếng: “Sẽ có thu nhập ngoài ý muốn, tài vận không tệ.”
Diễn xuất của bà Vương rất chân thực: “Vậy nhân đây cũng nói chuyện tốt luôn, chuyện là tôi có đem một nửa tiền để dành cho con gái tôi đi đầu tư, gần đây đúng là kiếm được lời nha.”
“Thật sao?” Lâm Dư không nghĩ tới ấy thế mà lại đúng, sau đó cậu xem tiếp cho mấy vị nữa, tất cả nói hệt nhau, tất nhiên đều là nói cậu xem chính xác. Cậu yên lặng suy ngẫm, lẽ nào thần công của cậu sau khi luyện đến tầng thứ mười đã phi thăng rồi sao? Hiện tại nhắm mắt nói mò cũng có thể tính đúng?
Tiêu Trạch ngồi ở một bên lo lắng đề phòng, chỉ lo chuyện bị lộ, cũng may các cụ ông cụ bà ở đây vô cùng tốt bụng, đều theo cầu xin của anh làm theo, ai nấy đáng tin cậy mười phần.
Không ngờ sợ điều gì liền gặp điều đó, lúc này ở phía ven đường có một chiếc xe taxi dừng lại, người bước ra còn lại là Tào An Kỳ.
Mái tóc ngắn của Tào An Kỳ biến thành tóc đuôi ngựa thắt bím, cô đeo balo chạy tới phấn khởi chào hỏi: “Lâm Dư, ông chủ! Đã lâu không gặp!”
Lâm Dư nhìn thấy cô cũng kích động không thôi: “Vậy mà tôi cứ tưởng cậu ra nước ngoài du học rồi chứ!”
“Nào có đâu, hai tháng nữa là thi đại học rồi, bận muốn chết luôn.” Tào An Kỳ ngồi xuống nghề xếp, “Hôm nay vốn là định đến đại học công nghệ nghe giảng lớp tự nhiên, giảng đường lớn vầy mà còn chơi trò bốc thăm xếp chỗ, tôi xui xẻo bốc trúng hàng cuối không nhìn thấy gì, nên thôi đành về nhà làm bài tập cho rồi.”
Lâm Dư lập tức báo cáo: “Tư liệu cậu đưa tôi học vô cùng nghiêm túc, đã sắp học xong rồi.”
Tào An Kỳ lấy hamburger trong balo ra bắt đầu ăn: “Vậy hôm khác tôi đưa cái mới cho cậu, hiện tại không có cái gì, chỉ có tài liệu là nhiều thôi à.” Vừa nói xong nhìn xuống đồng hồ, cô cũng không gấp lắm, bởi dù cho thế nào cũng phải ăn xong hamburger, cho nên đưa tay ra, “Bạn tốt, cậu giúp tôi xem coi tôi có thể đề tên lên bảng vàng hay không ”
Tiêu Trạch bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Cô học giỏi mà, nhất định có thể, không cần xem.”
“Vậy không được, đây không phải chỉ là đơn giản cổ vũ đâu.” Đầu óc Tào An Kỳ rạch ròi, nói chuyện logic vô cùng: “Có thể hay không tôi cũng sẽ học tập đàng hoàng, nếu như tính ra tình huống không lạc quan thì tôi có thể chuẩn bị tâm lý, đồng thời sớm có thể tìm những hướng đi khác, như điều chỉnh nguyện vọng hay đi du học, việc đoán mệnh này vốn chỉ là muốn chọn ra con đường tốt nhất ấy mà.”
Lâm Dư cảm thấy lời cô nói có lý, nhưng hiện tại nhìn cái gì thì trong đầu đều chỉ à một mảnh trống không, không tính ra gì được, cho nên trước tiên thử thăm dò: “Tào An Kỳ, gần đây cậu đang yêu hả?”
Tào An Kỳ sững sờ: “Tôi bị cái tên họ Diệp kia dọa ra bóng ma tâm lý, còn yêu đương cái đách gì nữa.”
“… Vậy là tôi tính sai rồi.” Lâm Dư có hơi ngại, “Mấy ngày gần đây thân thể không khoẻ phải không, nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Tào An Kỳ nhíu mày: “Ngày nào tôi cũng ăn ngon mặc đẹp xong đi chạy bộ, ngủ dậy còn uống hai viên bổ sung canxi nữa. Ngày hôm nay cậu bị cái gì vậy? Tính đàng hoàng xem.”
Tiêu Trạch cùng cụ ông cụ ba xung quanh đều lên tiếng ngăn cản, thế nhưng không tìm ra được lý do thích hợp nào, trong lòng Lâm Dư cảm thấy bất an cùng nghi hoặc, cậu nhìn Tào An Kỳ hồi lâu, rồi khẽ nói: “Tôi… Tôi tính không ra.”
Tiêu Trạch lập tức ngồi xổm xuống trước người cậu: “Thân thể em mới vừa mệt mỏi, nên chỉ là do mệt thôi, không sao, hôm khác chúng ta tính lại cho Tào An Kỳ.”
Tuy rằng Tào An Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô phản ứng rất nhanh, sau khu nhìn thấy ánh mắt Tiêu Trạch lập tức đứng dậy rồi nói: “Lâm Dư, hai ngay nay tôi có chút cảm mạo, để lần sau tôi đến tiệm sách tìm cậu nha, lúc đó chúng ta tính tiếp.”
Tào An Kỳ đi rồi, những cụ ông cụ bà thở dài cũng định rời đi, bỗng nhiên Lâm Dư đứng lên ngăn lại rồi lên tiếng hỏi: “Ông ơi, thực ra ban nãy tính không có đúng phải không?”
Ông cụ chỉ tỏ vẻ ngại ngùng, cậu thấy thế liền hỏi tiếp sang những người khác: “Bác ơi, bác khỏi gạt con! Có phải con tính sai rồi!”
Ông bác chỉ biết nhìn trái nhìn phải, mọi người không một ai chịu trả lời, Lâm Dư đứng ở chính giữa như bị ai đó niệm Kim Cô Chú(*), khiến cho sợi dây cung trong đầu bị kéo căng đứt đoạn, cậu ôm đầu quát: “Mọi người đều gạt tôi! Tất cả mọi người ai nấy cũng gạt tôi là sao!”
Tiêu Trạch vọi vàng ôm lấy cậu, sợ cậu giống như lần trước chịu kích thích mà ngất đi. Bà Vương không đành lòng, đi đến sờ đầu cậu dỗ dành: “Con trai, tối hôm qua anh cậu đến đây cầu xin chúng tôi, bảo chúng tôi làm bộ như cậu tính chính xác, mấy ông mấy bà không muốn lừa cậu đâu, chỉ là muốn cậu vui vẻ mà thôi.”
Viền mắt Lâm chốc thấy nhói đau, cứ tưởng cậu sẽ sụp đổ mà gào khóc, không ngờ tới lại cố gắng nuốt vào trong. Cậu đi về chỗ vườn hoa, ôm ghế xếp cùng quả địa cầu nói câu cảm ơn với môi người, khi nói xong ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch hệt như tìm kiếm một người để dựa vào, rồi mới nắm lấy cánh tay anh.
“Anh ơi, chúng ta về nhà đi.”
Tiêu Trạch nắm tay Lâm Dư về nhà, trên đường đi có rất nhiều người nhìn bọn họ, mà cả hai người cũng chẳng mấy bận tâm, Khi trở lại nhà sách, Lâm Dư đi thẳng lên lầu gác, cậu luôn là như thế, mỗi khi có chuyện gì đều chui vui đó, hệt như địa miếu của thần thổ, vừa bí mật lại rất an toàn.
Buổi trưa, Tiêu Trạch chỉ lên gác đưa cơm rồi xuống, đến buổi tối đi vào mới phát hiện ai kia không nhúc nhích lấy một cái. Lâm Dư ngồi ở bên giường như ăn trúng thuốc, hai mắt nhìn đăm đăm, đoán chắc lại thả hồn bay tới nơi nào rồi.
Anh đi đến ngồi ở bên cạnh, rồi nắm lấy bả vai của đối phương.
“Cảm ơn anh.” Lâm Dư lúc này mới chịu mở miệng: “Em suy nghĩ cả một buổi trưa, nếu như kỹ năng của em đầu mất đi, thì em chỉ biết khóc mà thôi, loại chuyện này hệt như đi đến bước đường cùng, làm cho con người ta cảm thấy như sụp đổ.”
Tiêu Trạch nói: “Không phải em hay xem phim, trong đó người ta có hay nói một câu hay sao? Sau khi xảy ra một chuyện gì, phải nghĩ đến hướng phát triển xấu nhất, để vì đó mà chuẩn bị tinh thần thật tốt mọi mặt. Mà nếu như chuyện đó đã đi đến bước đường cùng, thì nên suy nghĩ theo chiều hướng ngược lại, không thể đánh mất hy vọng.”
Lâm Dư nín thở, ngậm ngùi đón lấy sự không cam lòng nặng trĩu: “Ừm, em sẽ nghĩ tới chiều hướng tốt. Em không chết cũng không tàn phế, chỉ biến thành một người bình thường như bao người, vì lẽ đó em không nên tuyệt vông. Hơn nữa…”
Hơn nữa, cậu còn có Tiêu Trạch ở bên cạnh, còn có Đậu Đậu cần chăm sóc, còn có rất nhiều chuyện có thể làm.
Thực ra hai ngày Tiêu Trạch có suy nghĩ rất nhiều, anh thử phân tích: “Trứng bịp bợm, khi đó em học đoán mệnh chỉ vì muốn chứng mình bản thân không phải khắc người, khi đó em cũng chỉ học được cách xem tướng, cho dù có thần lực gì thì sau này mới khai phá ra. Nói chính xác, sau khi em gặp phải anh cũng trải qua biết bao nhiêu chuyện, em mới từ từ khai phá ra từng kỹ năng một liên tiếp nhau.”
“Có thể cho là, nếu như em không gặp anh, vậy mãi mãi em cũng chỉ biết xem tướng đúng không? Mà nếu như em không học xem tướng, thì sẽ không gặp anh, càng không thể ở cùng nhau và đi đến kết quả?”
Lâm Dư ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Tiêu Trạch: “Anh, ý của anh là…”
Vừa mới bắt đầu, cậu gặp phải Tiêu Trạch, sau đó trưởng thành biến thành một vị “thầy bói” đúng nghĩa, thế nhưng chỉ có tính không ra số mạng của Tiêu Trạch. Nếu như Tiêu Trạch không sống qua mươi lăm, vậy có thể cậu chính lạn này của Tiêu Trạch, mà kiếp nạn chỉ có thể do cậu phá vỡ.
Nhưng thứ cậu bỏ ra, không phải lần chín phần chết một phần sống này, mà là những linh lực vì Tiêu Trạch mới có được.
Mọi chuyện như quanh quẩn đi theo một vòng tròn, bắt đầu cậu là người không có gì, tiếp theo từ từ có được từng thứ một, cuối cùng lại mất đi, thực ra thứ trời đã định cho số phận của cậu vốn không phải kỹ năng đoán mệnh, chính là duyên phận cùng Tiêu Trạch ở kiếp này…
Lâm Dư gần như thông suốt ra, nhưng vẫn có chút khó tin: “Anh, chúng ta thật sự có kiếp trước đúng hay không? Ở kiếp trước chúng ta từng hứa hẹn qua, Ngọc Liên Hoàn chính là tín vật, cho nên kiếp này mới có sự an bài như thế?”
Tiêu Trạch nhìn cậu cười: “Tuy anh không biết con người có kiếp trước kiếp này hay không, cũng không biết tất cả sự an bài này đã trọn hay vẫn còn tiếc nuối, anh chỉ muốn cùng em nghiêm túc trải qua hết đời này, không cần lưu luyến lúc trước, chỉ suy nghĩ về tương lai.”
Tiêu Trạch đẩy cửa sổ nghiêng ra sau đó bước ra ngoài, rồi dựa nghiêng trên nóc nhà kéo Lâm Dư ra. Cả hai cứ thế mà sóng vai nằm, cùng nhau ngắm trời sao trong đêm xuân.
Lâm Dư nhớ tới ngày đầu tiên khi mình đến đây, cậu giả làm người mù leo qua, suýt nữa toi mạng rồi. Chớp mắt gần một năm trôi qua, hiện tại Tiêu Trạch lại nằm ở đây cùng cậu, sự cô đơn chốc đã biến thành lãng mạn.
Cậu cũng không có tâm trạng rước thêm phiền não chỉ hỏi: “Anh ơi, sao chúng mình thích nhau được nhỉ?”
Tiêu Trạch trả lời rất thẳng thắn: “Em vẫn chưa hiểu ra sao? Thế gian này hỗn loạn xô bồ, yêu chỉ là đơn giản cùng nhau đi qua.”
Lâm Dư nghe xong câu nói này, ánh mắt trôi nhìn ra phía chân trời mênh mông, sau gáy bỗng chốc nhói đau một cái, dần mơ màng, trong khoảnh khắc đó cậu cảm thấy cả trời đất từ từ thu vào, sau đó mọi thứ dần dần biến mất.
Tâm trí của cậu bắt đầu một chuỗi ý nghĩ liên kết với bầu trời vô hạn ngoài kia, một tòa cung điện ký ức rộng lớn đang trôi nổi bỗng dưng bị chấn động, sau đó vỡ ra từng mảnh, mỗi một cánh cửa sổ trở nên tan hoang, mỗi một kẽ hở cũng nát thành mảnh vỡ, còn năm loại linh lực của cậu dần rã chỉ thành mớ tro bụi, mớ tro ấy hóa thành mây thành cơn mưa, sau đó thành bầu trời đầy sao, khi đến tận đây cậu chẳng khác gì là người thường nữa rồi.
Mà bụi rồi lại về với bụi, đất cũng thuộc về đất, còn cậu và Tiêu Trạch nằm trên nóc nhà chỉ cảm thấy vô cùng yên bình.
Vạn vật đều ly tán, Lâm Dư lại khắc ghi mãi mãi câu nói – yêu, chính là thứ giản đơn nhất.
Virus tràng hoa – Kết thúc