Nhìn Lương Đại Lang biến mất ở ngã rẽ, Lý Đại Lực không quên chèn thêm một câu: “Nếu dám nói cho người khác, dao này của ta không có mắt đâu!”
“Nếu nương tử ta có gì xảy ra thì ngươi tự cầu phúc cho mình đi!”
Lương Đại Lang đi lấy bạc, Lý Tiểu Ngọc làm bộ làm tịch khuyên, “Đại ca, mọi người đều là người một nhà, ngươi làm gì vậy?”
Nàng trong lòng rất rõ ràng, nếu không khuyên, đến lúc Lý Đại Lực cầm bạc chạy, cả nhà nhất định sẽ đem chuyện này trách tội ở trên đầu nàng, không bằng lúc này khuyên nhiều một chút, đem lập trường của nàng nói ra.
“Còn không phải là do thiếu bạc sao?” Lý Đại Lực nói, trong mắt lóe lên ác độc, cười âm hiểm, “Còn muốn đa tạ muội tử chỉ điểm nữa.”
Chỉ điểm? Chỉ điểm cái gì? Hắn chưa nói rõ, nhưng chính câu nói không rõ ràng này khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
“Các ngươi đừng nghe hắn nói bừa.” Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cả nhà chỉa vào mình, mặt Lý Tiểu Ngọc đỏ lên, trợn mắt Lý Đại Lực: “Trong miệng ngươi phun loạn phân thúi gì đó!”
“A, tức giận sao?” Lý Đại Lực khiêu khích nói, “Đừng tưởng rằng lão tử không hiểu rõ chút tâm tư này của ngươi, ta không sống tốt thì ngươi cũng đừng mong sống tốt.”
Lý Đại Lực nói với Lý Tiểu Ngọc, lời uy hiếp này cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu.
Lương Nhị Lang nhìn bất mãn, “Lý Đại Lực, ngươi không có bản lĩnh lại đi uy hiếp hai nữ nhân, có ngon thì ra đây đánh một trận!”
“Ta phi.”
Bây giờ mà đánh nhau thì ai cho hắn tiền?
Lý Đại Lực nhàn nhã chơi đao, mãi cho đến khi Lương Đại Lang trở lại.
Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm túi tiền trong tay Lương Đại Lang, cuối cùng, nhìn mọi người Lương gia nói, “Các ngươi đi ra chỗ khác, ném bạc xuống đất, ta cầm bạc rồi sẽ thả người.”
Ở đây toàn là người Lương gia, nếu trên tay không có nhược điểm, lỡ sau khi giao người bọn họ nhào vào đánh hắn thì sao?
Cũng không thể để bạc đã đến tay biến mất chứ.
Không chờ Lương Đại Lang nói chuyện, Tiết Thải chém đinh chặt sắt mở miệng, “Không được, Đại Lang ca đang bị thương, lỡ như ngươi lấy tiền rồi không thả người làm sao?”
Lương gia bên này gật đầu.
Hai bên
giằng co không dứt, cuối cùng Lý Đại Lực hỏi, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Rất đơn giản, Tiết Thải tới đưa bạc cho ngươi.” Lời Lương Đại Lang nói ra lại ngoài dự kiến của mọi người, “Vóc dáng hắn nhỏ không có sức, ngươi không cần lo lắng bị hắn uy hiếp. Ta bị thương chắc chắn cũng không đánh lại ngươi, còn những người khác thì theo lời ngươi nói, đi về..”
Người Lương gia không tán đồng, “Đại Lang……”
Nhưng mà Lương Đại Lang đã quyết.
Lý Đại Lực suy nghĩ một hồi lâu, đồng ý phương pháp này.
Xoa xoa đầu Tiết Thải, hỏi, “Đệ có sợ không?”
Tiết Thải sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt kiên định của Lương Đại Lang lắc đầu, “Không sợ.”
Bọn Lương lão cha đi vào nhà.
Giữa ba cặp mắt chăm chú nhìn, Tiết Thải từng bước một đi về phía Lý Đại Lực.
Hắn cầm chặt túi tiền, bước chân đi rất chậm, quả thực là làm Lý Đại Lực vừa trông mòn con mắt, vừa kích động đến phát run.
Tám mươi lượng đang ở trên tay tên tiểu tể tử này đó! Đời này hắn chưa từng thấy nhiều bạc như vậy đâu.
Nhìn thấy khoảng cách càng ngày càng gần, lúc còn khoảng một trượng, Tiết Thải dừng bước, bắt hắn cam đoan, “Ngươi về sau không bao giờ được tới Lương gia nữa.”
Ôm một cái cây rụng tiền như vậy, ngu sao mà không tới?
Ngoài mặt thì lại gật đầu như gà mổ thóc.
Tiết Thải vẫn cảnh giác lui về phía sau hai bước, dùng sức ném túi tiền ra xa.
Lý Đại Lực vội chạy tới, điên cuồng vui sướng, mở túi tiền ra —— ai ngờ bên trong toàn là đá.
LNT: Ôi haha... câu cuối quá chấn động, không trộm được gà mà còn mất nắm gạo...hay cho lão Lý Đại Lực!