Lý Tiểu Ngọc có chút động tâm, nhưng lại luyến tiếc đồ vật trong nhà.
Tuy Lương gia nghèo, nhưng đồ cần có đều có, trong viện còn mấy con gà sẽ không phân ra, nếu nàng ta đi rồi sẽ không có, đại phòng đi rồi thì có bạc nên không lo lắng, bọn họ thì không có, xây phòng ở, mua đồ dung, chuyện gì cũng cần dùng bạc.
“Cũng được, nhưng các ngươi đem bạc các ngươi có cho chúng ta.”
Bạch Lê Hoa đã loáng thoáng có tức giận, “Ngươi nói cái gì?”
Không ngờ Lý Tiểu Ngọc này đúng là một lần lại một lần đụng đến điểm mấu chốt của nàng.
Bên kia, Lý Tiểu Ngọc vẫn cứ không cảm thấy mình không sai, còn hùng hồn đầy lý lẽ nói:
“Chúng ta ngay cả một văn tiền cũng không có, ngươi muốn chúng ta đi tìm chết sao? Trong nhà đều có sẵn đồ rồi, để lại cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa bạc cho ta, có chỗ nào không đúng?”
Đúng là chỗ nào tốt cũng muốn chiếm.
Chẳng qua nghĩ từ góc độ khác, lúc này các nàng tuyệt tình như vậy cũng là chuyện tốt.
“Đại Lang ca, lấy hết bạc ra!”
Lương Đại Lang móc túi tiền từ trong ngực ra đưa cho Bạch Lê Hoa,“85 lượng, đều ở đây.”
Chung quanh phát ra một chuỗi tiếng hít khí.
85 lượng……
Đây là bao nhiêu tiền đây!
Lý Tiểu Ngọc vaf lương Nhị Lang càng trợn trừng mắt.
Bạch Lê Hoa không để ý đến bọn họ, tiếp nhận túi tiền nói, “Mọi người đều nghe thấy, ở đây ít nhất còn 85 lượng bạc, ta có thể đưa toàn bộ cho các ngươi, các ngươi cứ tùy tiện cầm làm gì thì làm, cha mẹ cũng không cần các ngươi phụng dưỡng, điều kiện là từ nay về sau không được bước vào nhà chúng ta một bước, ngươi đồng ý hay không!
Lời này không phải tương đương với việc đoạn tuyệt tình nghĩa sao.
Vậy đại tôn tử của bọn họ thì làm sao?
Lương Đại Nương muốn ngăn cản, nhưng bị Lương lão cha kéo lại, tuy Béo Nha nói rất tàn nhẫn tuyệt tình, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem đứa con thứ hai của hắn làm gì.
Nhưng Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang không chút do dự đáp ứng.
Hai người trăm miệng một lời mà nói, “Một lời đã định!”
Đó là
85 lượng bạc, đời này bọn họ chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, xây cái nhà ở tốt một chút cũng còn dư dả, huống chi còn không cần lo cho cha mẹ, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm chứ.
Lòng Lương lão cha lạnh lẽo.
Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía mọi người, “Nếu đã như vậy thì nhân dịp mọi người đều ở đây, nhờ các vị hương thân phụ lão làm chứng cho.”
Lý Tiểu Ngọc này lộ ra tính tình vong ân phụ nghĩa, mọi người tất nhiên là đứng về phía Bạch Lê Hoa, lúc này nghị luận sôi nổi, đều là lời đồn đãi không tốt.
Lý Tiểu Ngọc chống nạnh quát mắng, “Các ngươi đứng nói chuyện không đau lưng có phải không, nhìn thấy nàng ta vừa khỏe lên mà cả nhà không có chuyện gì tốt, ta sợ chết được chưa? Có năng lực thì các ngươi tự mình tới ở đi!”
Người xem náo nhiệt lúc đầu nghĩ tốt, nhưng sao đó nghĩ đúng như vậy lại nghị luận lên đầu Bạch Lê Hoa.
Những người này toàn bát quái, Vương Thúy Lan hai mắt sáng ngời, nghĩ tới cái gì, lén lút chuồn ra phía sau chuẩn bị rời đi.
Có người phát hiện nàng chuẩn bị đi, liền hỏi, “Vương thẩm không xem tiếp à?”
Nàng cũng không quay đầu lại nói, “Đúng vậy, ta còn có chút việc, ngươi xem rồi kể cho ta nghe là được.”
Bên này, dưới sự giám sát của thôn trưởng, người Lương gia ấn dấu tay trên trang giấy, chính thức phân gia.
Thật ra nói là phân gia nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì rõ ràng là bọn Lương Nhị Lang đơn độc phân ra mà thôi.
Sau khi ấn dấu tay, Lý Tiểu Ngọc liền đắc ý tiếp nhận bạc.