“Đúng lúc hôm nay họp chợ, chờ lát nữa đem lên chợ đổi chút bạc.” Kỳ thật nàng chủ yếu là muốn đi xem giá cả.
Bạch Lê Hoa nghĩ là ngoại trừ thảo dược ở ngoài, trong đất không còn trồng được gì khác nữa.
Xem ra mặc dù Lương lão cha bọn họ cả đời trồng trọt, mà trong bếp gia vị gì cũng không có là biết rồi.
“Ừm.” Lương Đại Lang thả lại gáo nước vào trong lu, nói: “Ta đi cùng với nàng.”
“còn ngoài ruộng……”
“Không sao, ta không trở về cũng thế.”
“Kia……”
Có hắn ở đó, còn hỏi thăm được gì đây? Đang muốn cự tuyệt, Lý Tiểu Ngọc đã đoạt lấy lời nói, “Ai nha, đại ca, không được đâu!”
“Đúng vậy, Đại Lang, nhà người ta lúa mạch cắt xong hết rồi chuẩn bị đem vào kho, nhà chúng ta còn bày đầy trên mặt đất, chưa nói bông lúa dễ rơi, lỡ như quan tới thu thuế mà chúng ta chưa chuẩn bị xong……”
Đây là Lương Đại Nương nói. Việc ngoài ruộng bận rộn, làm sao có thời gian đi chợ.
Huống chi, vốn dĩ vợ nhị phòng không vui khi lão đại đọc sách, còn cô dâu cả lại ngốc nghếch, cả hai vợ chồng ngày thường đều không làm việc.
Không có lý nào bây giờ dâu cả khỏe rồi, không chỉ đơn giản là không đủ người, mà còn thiếu người, thiếu ai trong lòng cũng không thoải mái.
Mọi người đều có thể nghĩ tới chuyện này, Lương Đại Lang có thể không biết sao? Hắn chỉ chỉ thùng gỗ, “Tối hôm qua ta đánh không ít cá, muốn đi chợ đổi chút bạc, vừa lúc Lê Hoa hết bệnh, giá cả cái gì cũng không biết, chúng ta ngồi xe bò của Lý nhị ca đi, sẽ trở về nhanh thôi, không chậm trễ làm việc đâu.”
Bạch Lê Hoa buồn bực đi lấy chén đũa, “Ăn cơm trước đi, ta đem canh gà tối hôm qua hâm lại một chút, cơm đều ở trên bếp.”
“Đúng nha! Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất.” Lý Tiểu Ngọc nói đi lấy muỗng xới cơm, “Ta mới vừa đi xem, lúa mạch của ruộng phía đông hôm nay vừa lúc có thể cắt, không đi ngay chờ lát nữa mặt trời lên cao lại như tra tấn người, ai nha ——”
Nàng la một tiếng sợ hãi, dọa Bạch Lê Hoa nhảy dựng, chạy nhanh lại gần hỏi: “Làm sao vậy? làm sao vậy?”
Trong nồi, cơm trắng nóng hôi hổi, hơi nóng bốc lên tỏa mùi thơm, không có gì lạ a.
Chỉ nghe Lý Tiểu Ngọc kêu một tiếng yếu ớt: “Nương……”
Lương đại nương đi
lại xem.
Trên mặt không chút vui vẻ, u ám, hai người nhìn nhau, bà thở dài, phân phó Lý Tiểu Ngọc: “Xới cơm đi!”
Lý Tiểu Ngọc dậm chân không thuận theo, “Nương!”
Lương Đại Nương không nói chuyện, bà nói thầm lo lắng: “Gạo này đủ cả nhà chúng ta ăn hai ngày, cũng không thấy ngươi nói câu nào.”
Cuối cùng, nàng (LTN) hung hăng trừng Bạch Lê Hoa, nhỏ giọng nói: “Nương bất công quá!”
Phanh” một tiếng, muỗng xới cơm bị Lương Đại Nương đập lên trên thớt.
“Đã nấu xong rồi còn gì?” Nàng nói, “Là ngươi, buổi sáng không đều là ngươi nấu cơm sao? Chính ngươi không nấu cơm còn nói người khác à?”
Lý Tiểu Ngọc nghẹn lời, “Ta…… không phải ta vội vã đi xem lúa mạch sao? Ta đâu có lười biếng……”
Lương Đại Nương không tiếp tục so đo với nàng, uy nghiêm nói, “Được rồi, lúc này ăn nhiều một chút, xong rồi nhớ mang theo ấm nước, giữa trưa cũng khỏi về đi.”
Chuyện gì xảy ra đây?
Bạch Lê Hoa dùng ánh mắt dò hỏi Lương Đại Lang.
Nam nhân này lập tức xoay mặt đi chỗ khác.
Thật tức chết mà.
Nàng đành cẩn thận mở miệng, “Nương, sao vậy nương?”
“Hừ, có thấy lu gạo không?” Lý Tiểu Ngọc chỉ vào lu gạo hỏi.
Bạch Lê Hoa gật đầu, còn rất nhiều a.
“Gạo này là để ăn đến lúc thu hoạch vụ thu.”
Thu hoạch vụ thu, ít nhất còn tới nửa năm……
Cả nhà sáu miệng ăn, chỉ có nửa lu gạo như vậy?
Bạch Lê Hoa nhớ tới tối hôm qua ăn cháo loãng.
Thấy biểu tình khiêp sợ của nàng, Lý Tiểu Ngọc ở bên cạnh chanh chua nói, “Còn không phải nương bất công à.”
“Ngươi sai rồi, nương không có bất công.” Không chờ Bạch Lê Hoa nói chuyện, Lương Đại Lang tiếp nhận muỗng xới cơm, thành thạo đem cơm trộn lên, lộ ra khoai tây, “Ngươi xem, đây là cơm độn khoai tây, không có lãng phí bao nhiêu gạo cả.”