Lương đại nương kinh hỉ rồi bắt đầu cân nhắc tiền thuê.
Nhiều thì không bỏ ra được, ít thì sợ không thuê xong.
“Hay là như vậy.” Lúc này, Bạch Lê Hoa rốt cuộc đã tính rõ ràng việc thu hoạch, nàng nói: “Hai khối ruộng, toàn bộ đưa cho chúng ta xử lý, ngươi phụ trách mua hạt giống còn chúng ta quản lý, đến lúc thu hoạch thì đưa ngươi thu hoạch ban đầu của hai khối ruộng, còn lại là của chúng ta.”
Phải biết rằng hạt thóc phải được vun xới và gieo vào luống, trong lúc chờ nó dài ra thì phải chuẩn bị ruộng nước cho tốt, chờ mạ dài đế cổ tay thì cấy ra ruộng, tục gọi là cấy mạ. đó là tục xưng cấy mạ.
Sau khi cấy mạ thì phải ngừa sâu, trừ cỏ, phòng ngừa hạn hán và bón phân.
Sau đó chờ tám tháng đến lúc lúa nước nở hoa rồi lại cần người cầm sào tre đến phát tán phấn hoa để hoa thụ phấn.
Đến lúc lúa chín, phải đập lúa lúc trời nắng chói chang, không tránh khỏi phơi nắng đến lột da.
Cái này đúng lúc hợp với tâm ý của Cát Lại Tử, nếu nói lấy tiền thuê thì hắn cũng ngượng ngùng thu, hơn nữa, hứng thú của hắn không phải là trồng trọt mà là săn thú, bây giờ lương thực không ít mà còn không cần phải trông nom thì sao lại không làm.
Lập tức cùng Bạch Lê Hoa ăn nhịp với nhau.
Lương đại nương lại liên tục xua tay, “Không được, không được, như vậy không được! Vẫn nên thu tiền thuê đi.”
Nàng nghĩ dù do trông nom kĩ thì thu hoạch cũng không nhiều, huống chi lỡ như có thiên tai thì không phải uổng phí công sức sao?
Nàng không biết mấy vấn đề này, nhưng Bạch Lê Hoa đều đã suy xét qua.
Kỹ thuật lai giống lúa nước ở đời sau tuyệt đối có thể làm tăng sản lượng!
Hơn nữa nàng luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, tuyệt đối không kém được.
Lúc này Cát Lại Tử mới hồi thần, phương pháp thì tốt, nhưng lỡ như Lương gia ra sức nhưng không thu được lương thực thì làm sao? Hắn lắc đầu,” Theo ta thì mỗi người một khối ruộng chăm sóc cho tốt, thu hoạch của ruộng nào về tay người ấy! Không cần nói nữa!”
Ruộng nhà bọn họ đều rất lớn, mỗi khối một mẫu, nếu thật sự chăm sóc cho tốt, ông trời thương xót cho mưa thuận
gió hòa thì vẫn có thể đủ ăn, còn nhà bọn họ thì có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!
“Còn tiền thuê...”
“Tiền thuê? Thẩm đây là làm gì nha! Béo Nha trị hết bệnh chốc đầu của ta, ta còn chưa đưa bạc cho nàng, ruộng nước này coi như ta cảm ơn Béo Nha, ai nha, các ngươi chừa chút mặt mũi cho ta đi!”
Đang nói chuyện, Cát Lại Tử lại thấy đồ ăn trên bàn đã gần hết, không khỏi kêu rên.
Tiết Thải và Trương cẩu tử nhanh hơn tốc độ.
Lương Đại Nương còn ở cộng lại: “Này... Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy được...”
Cuối cùng, bởi vì Lương gia không có tiền mua hạt giống, sau khi Bạch Lê Hoa kiên trì thuyết phục vẫn làm theo ý của nàng: Xem thu hoạch cuối cùng, ngoại trừ thu hoạch như năm trước của Cát Lại Tử, còn lại thì để cho bọn họ.
Chẳng qua mua hạt giống gì thì theo ý nàng.
Rốt cuộc kỹ thuật lai giống lúa nước có nhiều yêu cầu, nếu làm ẩu thì không phải phí tiền sao?
Tiếp theo lại nói đến phần mấy khối ruộng cạn, Cát Lại Tử hỏi: “Các ngươi muốn trông bắp toàn bộ sao?”
Thứ đó thích nắng, mà mấy khối ruộng Béo Nha được chia kia nhìn thì không giống có thể thu hoạch gì.
Lương Đại Nương gật đầu, Lương Đại Langlắc đầu.
Trong sự kinh ngạc của Lương Đại Nương, Lương Đại Langnói: “Chúng ta chuẩn bị trồng thảo dược.”
Bạch Lê Hoa ngẩn ra, trông thảo dược vẫn luôn là ý nghĩ trong lòng nàng, nhưng chưa có nói ra cho ai biết, bây giờ lại bị Lương Đại Langnói trước một bước.
Thật kỳ quái.
Trong lòng Bạch Lê Hoa dâng lên một cảm giác quái dị.
Chỉ thấy Lương Đại Langthẳng thắn, “Ta là thấy trong đất của Trình đại phu toàn trồng thảo dược nên chắc chắn sẽ hữu dụng.