Ở bên trong một nhã gian ở Thúy Hương lâu, lúc này Cát Lại Tử đang nín thở đứng chờ ở ngoài bình phong.
Trong lòng thầm mắng: Nếu tên này thật sự có tiền thì cầm da hổ đi rồi, mua thì mua, không mua thì thôi, cần gì phải bắt hắn chờ ở nơi này chứ!
Đây là tửu lầu vừa mới khai trương hai ngày trước, trang hoàng lịch sự tao nhã, đồ ăn rất tinh xảo là chỗ rất cao cấp.
Hắn chính là thấy tửu lâu trang hoàng đẹp đẽ mới nổi lên tâm tư muốn thử vận khí.
Vốn dĩ tiểu nhị ngăn hắn lại dưới lầu, nhưng không biết tại sao vừa nói đến da hổ liền mời hắn lên.
Hắn đã đưa da hổ qua nhưng người ở phía sau bình phong vẫn không nói lời nào.
Làm sao hắn không nóng nảy được chứ.
Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng nghe tiếng của người ở phía sau bình phong: “ Da hổ này lấy ở đâu?”
Cát Lại Tử gượng cười nói: “Chưởng quầy, da hổ này tất nhiên là săn được, ngươi không biết chứ lão hổ này rất dung mãnh nha! Gầm một tiếng là lá cây đều rụng xuống hết, nhưng chăng qua nhà của chúng ta mấy thế hệ đều là thợ săn nên có kinh nghiệm! Vậy nhưng cũng tốn rất nhiều sức đó!”
Cũng không phải Cát Lại Tử muốn nói dối, mà bởi vì hắn sợ sau khi hắn nói thật thì người đó sẽ cảm thấy lấy được thứ này rất dễ dàng, muốn ép giá.
Nam tử phía sau bình phong phát ra một tiếng cười khẽ.
Cát Lại Tử cũng không rõ hắn có ý gì, do dự mở miệng:” Chưởng quầy, không phải chứ, ngài có than phận cao quý nên mới muốn da hổ của ta, ngài xem tấm da hổ này của ta, màu long thật đẹp, toàn than trên dưới không hề bị tổn hại, nếu làm thành đệm ngồi thì uy phong biết mấy!”
Một tấm da hổ hoàn chỉnh rất hiếm thấy.
Mặc nhiễm đứng ở phía sau Hiên Viên Văn Hoán, nhìn hắn vuốt ve tấm da lão hổ, mắt híp lại nhìn về phía bên kia bình phong. “Vậy ngươi nói nói xem ngươi săn lão hổ này như thế nào? Nếu ngươi nói đúng thì chưởng quầy nhà ta trọng thưởng.”
Hai chữ “Trọng thưởng” rơi vào tai
Cát Lại Tử khiến hắn hơi dao động.
Nhưng hôm qua hắn vừa mới săn được bào tử dưới sự giúp đỡ của Béo Nha, sao biết cách săn hổ chứ.
Hắn xoay tròng mắt, xoa tay nói, “ Chưởng quầy, đây là nghề kiếm cơm của chúng ta đó, ngài xem…”
Đáng tiếc người ở phía sau bình phong không bị lừa gạt, chỉ nghe người nọ nhẹ giọng nói: “Đây không phải là hàng lậu không sạch sẽ chứ.”
Nam tử bên cạnh hát đệm theo, “Chưởng quầy, ta nghe nói mấy ngày trước trong phủ Huyện thái gia trong phủ vừa vặn mất trộm, da hổ này không chừng là lấy từ trong phủ của Huyện thái gia đó.”
“Gì chứ, đây sao là hàng lậu được!” trong long!” Cát Lại Tử có chút không thoải mái, “Nếu các ngươi không muốn mua thì trả da hổ lại cho ta, có rất nhiều người muốn mua.”
Đây là kẻ có tiền mà sao nhiều chuyện đến vậy!
Nhưng Hiên Viên Văn Hoán cảm giác được tìm hoài không thấy nhưng lại gần ngay trước mắt.
“Không vội.” Hiên Viên Văn Hoán nói, “Mấy ngày trước ta đi ngang qua thôn Chu Tiên, hình như có nghe người ta nhắc tới một thôn phụ trùng hợp gặp được một lão hổ vừa mới chết…”
“Chưởng quầy, nếu ngươi đã biết rồi sao còn hỏi ta!” lời nói dối của Cát Lại Tử bị vạch trần khiến hắn hơi ngượng ngùng, “Ta chỉ thuận tay giúp một chút mà thôi, tấm da hổ này rất quý, bọn họ không có cách bán.”
Hiên Viên Văn Hoán khóe miệng nhếch lên, “Làm sao ta biết được ngươi không trộm da hổ muốn độc chiếm bạc đây?”
“Vậy ngươi trả da hổ cho ta, tiểu gia ta không bán nữa!”
Hiên Viên Văn Hoán cười nhạt: “Nếu trộm thì làm sao ta đưa lại cho ngươi được?”