Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm


trước sau

Bạch Lê Hoa hơi do dự, vốn dĩ đi một chuyến cũng không sao, nhưng từ hôm qua sau khi phát hiện thi thể lão hổ biến mất thì trong lòng nàng vẫn luôn thấy khó hiểu, ngay lúc này lại gặp…  

Nhưng tấm da hổ kia được trả đến mười lượng bạc!

Mười lượng!

Người một nhà có thể nộp thuế, Lương Đại Lang cũng có thể đi học, còn trả được tiền công…  

Ít nhất là trước mắt không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.

Cát Lại Tử cũng bị bạc làm mờ mắt, bây giờ lại thấy bọn họ do dự, gấp gáp nói: “Người ta là chưởng quầy lớn như vậy sẽ luôn có cách kiểm tra ra mà.”

Lương Đại Lang cũng cảm thấy không ổn: “Hay chỉ một mình ta đi thôi?”

Dù sao cũng là người một nhà.

Cát Lại Tử liên tục lắc đầu, “Không được, nhân gia nói gặp được lão hổ là một thôn phụ, ngươi là nam tử đi làm gì!”

Cát Lại Tử nói, móc ra ngọc bội trong lòng ngực, “Ngươi xem đi, nhân gia đưa ngọc bội tốt như vậy cho ta làm tín vật, các ngươi còn sợ gì nữa? Xảy ra chuyện thì để Cát Lại Tử ta chịu trách nhiệm!”

Lương Đại Lang nhìn Bạch Lê Hoa rồi đồng ý.

Đi vào Thúy Hương lâu, tiểu nhị sai vặt đang ở dưới nhìn thấy nàng lập tức chào đón: “Vị này chính là Bạch cô nương phải không, mau mời vào.”

Bạch Lê Hoa nhìn Cát Lại Tử, chỉ thấy vẻ mặt hắn cũng mờ mịt.

Hắn chưa từng nói thôn phụ đã từng gặp lão hổ là họ Bạch, sao tiểu nhị của Thúy Hương lâu lại biết chứ?

Xem ra chưởng quầy này thứ biết được không ít nha.

Tiểu nhị dẫn bọn họ tới một nhã gian, đổ ấm nước trà, dâng điểm tâm.  

Sau đó mới mở miệng: “Các vị, chưởng quầy nhà ta dặn là chỉ gặp Bạch cô nương và vị tiểu huynh đệ này.”

Tiết Thải yên lặng túm chặt tay áo Bạch Lê Hoa.

Cát Lại Tử “Đùng” một phát đứng lên, bất mãn, “Chưởng quầy các ngươi đang làm gì đấy! Không gặp ta thì thôi, còn lương huynh đệ này chính là tướng công của Bạch cô nương, sao không gặp?”  

“Bạch cô nương đã có chồng?” Tiểu nhị có chút xấu hổ, liên tục nhận lỗi, “Xin lỗi các vị, tiểu nhân mới tới không
hiểu chuyện, để ta hỏi chưởng quầy một chút.”

“Được rồi.” Lương Đại Lang nói, “Ngươi không cần hỏi, việc này ta làm chủ, trả lại tấm da hổ cho chúng ta đi, chúng ta không bán.”  

“Này……”

Nếu nói lại lời này không phải là tự chuốc lấy khổ sao! Vị kia tâm tính khó dò, không chừng lại trừng phạt hắn.

Lương Đại Lang móc hai văn tiền từ trong tay áo ra thảy lên tay tiểu nhị, “Nước trà này chúng ta không uống, điểm tâm cũng không ăn, hai văn tiền này xem như vất vả phí cho ngươi.”

Tiểu nhị cầm hai văn tiền khóc không ra nước mắt.

Bạch Lê Hoa lại hứng thú bừng bừng nhìn Lương Đại Lang, không ngờ nam nhân keo kiệt này lại hào phóng như vậy!

Cái gì gọi là khí phách?

Tuy rằng chỉ có hai văn tiền!

Nhìn cả khuôn mặt của tiểu nhị nhăn nhúm, Bạch Lê Hoa nổi tâm tư trêu chọc, “Ngươi cũng thấy rồi đấy, chuyện nhà ta đều do nam nhân của ta làm chủ, nếu hắn không đi thì ta cũng không thể đi. Hay ngươi đi hỏi một chút đi!”

Tiểu nhị nghe giọng hòa hoãn của nàng, vội không ngừng nói: “Ta đây đi ngay!”

Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang nhìn nhau cười.

Nhưng Tiết Thải lại càng dùng sức nắm góc áo.

Sau khi tiểu nhị trở về, nơm nớp lo sợ dẫn bọn họ đi phòng của Hiên Viên Văn Hoán.

Vẫn là một tấm bình phong ngăn cách hai bên, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng từ bên kia tới:

“Bạch cô nương, lại gặp nhau rồi.”

Bạch Lê Hoa cảm thấy giọng này vô cùng quen tai, hơi suy nghĩ rồi bừng tỉnh nhận ra.

“Là ngươi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện