Bạch Lê Hoa nhảy xuống xe xem tình trạng của Lương Đại Lang, lại phát hiện sau khi hắn ngã từ trên xe xuống thì cả người cuộn tròn lại run rẩy. Nàng duỗi tay sờ thì vô cùng nóng.
Bạch Lê Hoa mắng thầm trong lòng, không xong!
Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ hắn bị cảm nắng, nhưng bị cảm nắng thì sao lại run rẩy chứ!
Huống chi hô hấp hắn dồn dập, toàn thân co giật.
Biểu tình trên mặt Bạch Lê Hoa nghiêm trọng, trở tay đặt ngón trỏ lên cổ tay Lương Đại Lang.
Mạch tượng kì quái khiến nàng nhíu mày, trúng độc sao?
Lúc này, Cát Lại Tử đã giữ chặt xe bò, lấy roi đuổi bò cột bò lên tảng đá to rồi chạy lại, nói “Có chuyện gì vây? Đại Lang bị sao vậy?”
Bạch Lê Hoa cũng không nói được. Nàng chỉ trầm mặt nhìn Cát Lại Tử nói: “Cát đại ca, huynh giúp ta một tay khiêng Đại Lang vào chỗ râm mát đi.”
“Đúng đúng, ta cũng muốn nói vậy, nắng gắt quá đi.”
Hai người cùng nhau khiêng người để xuống dưới tán cây.
Cát Lại Tử vẻ mặt lo lắng, “Đại Lang không có việc gì chứ?”
Bạch Lê Hoa không trả lời.
Lúc này bên cạnh cũng không có đồ gì, chỉ có thể lấy túi nước rót vào miệng hắn. Dù là vô dụng thì giải nhiệt một chút cũng được.
Sau khi làm xong thì nàng nhanh chong đặt ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay của Cát Lại Tử
Mạch tượng trơn nhẵn, kiên cố mạnh mẽ, không có gì khác thường, tất nhiên thân thể rất tốt.
Nếu vậy thì độc không phải được bỏ vào thức ăn?
Nàng lại đặt 2 ngón tay lên cổ tay kia của mình. Có khác biệt.
Bệnh trạng của nàng cũng giống như Lương Đại Lang, nhưng chẳng qua không biết là nguyên nhân gì mà dấu hiệu trúng độc không rõ ràng.
Nhưng tóm lại là có trúng độc.
Bạch Lê Hoa híp mắt hổi tưởng lại chuyện trước đó.
Đột nhiên nàng nhớ lại Hiên Viên Văn Hoán có nói sẽ đưa cho bọn họ hai phần đại lễ, cho nên trước lúc hắn đi có nói rằng có chuyện gì thì hoan nghên đến Thúy Hương lâu tìm hắn.
Đúng! Chính là lúc đó.
Hiên Viên Văn Hoán này thật sự không chịu nhận một chút thiệt thòi.
Nhìn Lương Đại Lang nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, Bạch Lê Hoa nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
Vừa giận lên thì ngực lại càng đau đớn, nàng cầm túi nước hung hăng
đổ vào miệng, không ngờ đau đớn ở ngực giảm bớt một chút.
Nàng nhanh chóng đút nước cho Lương Đại Lang, đồng thời dặn dò Cát Lại Tử: “Cát đại ca, phiền huynh lấy xe bò lại đây.
Cát Lại Tử hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vã cởi trói bò dắt lại đây.
Hắn không nhẫn nại được như Lương Đại Lang, hơn nữa lúc này tình huống khẩn cấp nên hắn không ngừng quất roi bắt con bò già đi thật nhanh.
Chỉ trong chốc lát đã thấy nhà của Lương gia.
Dưới sự trợ giúp của Cát Lại Tử, Bạch Lê Hoa đỡ Lương Đại Lang lên giường rồi tự mình ngồi lên mép giường, cẩn thận bắt mạch cho hắn.
Bây giờ phiền toái nhất chính là nàng không biết Hiên Viên Văn Hoán hạ loại độc gì, là một loại hay nhiều loại độc.
Bạch Lê Hoa cẩn thận quan sát mỗi một triệu chứng của Lương Đại Lang rồi lại kiểm tra lại một lần tất cả độc dược nàng biết được trong đầu. Cuối cùng viết ra một phương thuốc, lấy dược thảo từ trong không gian, nấu lửa nhỏ từ ba chén nước còn lại một chén thì uống một hơi cạn sạch.
Trước tiên nàng thí nghiệm trên chính mình, thấy thành công rồi mới sắc thuốc cho Lương Đại Lang.
Dù sao thì nàng có không gian, nhưng Lương Đại Lang thì không có.
Hiên Viên Văn Hoán muốn nàng chịu thua sao? Đừng hòng!
Nhưng không thể không nói Hiên Viên Văn Hoán quả thật là cao thủ, nàng dựa theo triệu chứng mà phối vài loại dược liệu, nấu vài ấm thuốc mà hiệu quả vẫn vô cùng nhỏ. Rõ ràng hắn dùng nhiều loại độc khác nhau, dựa theo tỉ lệ vô cùng khác biệt trộn lẫn vào nhau.