Người có bệnh đi rồi, người không bệnh cũng nhanh chân cầm phương thuốc đi nói cho người khác, sau đó trong viện chỉ còn mấy người các nàng.
“Vương thẩm, các ngươi trò chuyện đi, ta đi cất đồ đã.” Lương Đại Lang để cho các nàng hàn huyên, chính mình đi mở cửa cất đồ.
Thấy mọi người đều đã đi, Vương Thúy Lan lúc này mới xoa xoa tay, chỉ chỉ xấp vải bông trong rổ nói: “Lúc trước là ta hiểu lầm các ngươi, hôm nay đặc biệt mang theo vài cái trứng gà và ít bột mì, xem như xin lỗi ngươi.”
Biểu tình chân thành tha thiết, không giống như đang giả bộ.
Nhất thời Bạch Lê Hoa cũng không biết nên lấy hay không lấy, nhưng mà trong nháy măt liền thấy Hà Tiểu Hổ đến đứng ở phía sau nàng hung hăng trừng mắt, dùng khẩu hình cảnh cáo: “Ngươi dám!”
Hắc! Con nghé con này tính khí nóng nảy a.
Vốn dĩ không muốn, bây giờ nàng liền nhìn lại hăn, ánh măt khiêu khích.
Đang muốn nói nhìn cái gì, Vương Thúy Lan tát một cái trên ót Hà Tiểu Hổ, “Tiểu tử thúi làm gì đây? Còn không mau cảm tạ ân nhân?”
Hà Tiểu Hổ rốt cuộc chỉ là trẻ con, tuy rằng hắn miệng dẩu cao ngất với Bạch Lê Hoa, nhưng đối với lão nương nhà mình vẫn có chút sợ hãi, không tình nguyện bước tới trước hai bước, trợn trắng mắt, dùng tiếng nhỏ như muỗi kêu nói: “Cảm ơn.”
“Ngươi, cái đứa nhỏ này……”
Vương Thúy Lan oán trách nhìn nhi tử, muốn quở trách, nhưng lại đau lòng, đành phải nhìn Bạch Lê Hoa xấu hổ cười cười.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vương Thúy Lan cùng với Hà Tiểu Hổ mặt đầy khó chịu bên cạnh, Bạch Lê Hoa cười tỏ vẻ đã hiểu: “Hà gia thẩm khách khí rồi, chuyện này vốn dĩ chính là ta khởi đầu, hiện giờ hắn không có việc gì, cũng để ta nhẹ nhàng thở ra.”
“Hừ.” Hà Tiểu Hổ phát ra một tiếng từ trong khoang mũi, cuối cùng đưa mắt nhìn Bạch Lê Hoa một hồi, “coi như ngươi thức thời.”( biết điều)
Sắc mặt Vương Thúy Lan liền biến đổi, có chút hận sắt không thành thép nhìn nhi tử, tiếp theo liên tục nói với Bạch Lê Hoa, “con nít nói chuyện, đừng để ở trong lòng, đừng để ở trong lòng a!”
Hà Tiểu Hổ vẫn như cũ không cho mặt mũi nói thầm.
Có thể là lúc này tình cảnh quá mức xấu hổ, Vương Thúy Lan nghẹn lửa giận, nặng giọng mắng:
“sao con không biết tốt xấu vậy, ngày thường nương ……”
Không đợi nàng nói xong, Hà Tiểu Hổ nói to lên, hắn chỉ vào Bạch Lê Hoa mặt đầy kiêu ngạo nói:
“Rõ ràng là nàng hại ta bị bệnh, còn bị người cười nhạo, không phải chính nương cũng nói muốn cho nàng đẹp mặt sao, bây giờ sao lại muốn ta cảm ơn đây……”
Bạch Lê Hoa kinh ngạc nhìn qua……
Chỉ thấy Vương Thúy Lan trên mặt lúc đen lúc trắng, thật là đẹp.
Hà Tiểu Hổ lại nói: “Các ngươi nếu thật muốn cảm tạ nàng, vậy cứ nhận nàng làm con gái đi, đem đồ vật trong nhà toàn bộ dọn qua cái nhà lụi bại đó đi, còn quản ta chết sống làm gì!”
Hà Tiểu Hổ nghẹn tức giận không chỗ phát tiết, nhấc chân đem đá chung quanh đá bay.
Cuối cùng, còn chưa hết giận, lại hung hăng đẩy Bạch Lê Hoa một phen, “Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Một chưởng này là hắn dùng toàn bộ sức lực, nhưng mà Bạch Lê Hoa thì đứng yên không động đậy.
Nàng là thật không cảm thấy đau chút nào a!
Không khí phảng phất ngưng đọng, gương mặt trắng nõn của Hà Tiểu Hổ nghẹn đỏ bừng……
Một lúc sau Bạch Lê Hoa mới ý thức được Hà Tiểu Hổ đang làm cái gì.
Có chút không đành lòng, liền nhanh chóng lùi lại một bước, làm bộ che ngực lại kêu to: “A! Đau quá.”
Mặt thiếu niên thành công căng đỏ như gan heo, rồi sau đó dậm chân, bỏ lại một câu, “Ngươi…… Ngươi chờ đó cho ta!”. Chạy tóe khói. (LNT - đoạn này cười bể bụng luôn a ヽ(*⌒▽⌒*)ノ)
Mà Vương Thúy Lan, cũng rốt cuộc xé mặt nạ cảm kích trên mặt xuống, hung tợn mắng một câu, “Con đĩ nhỏ!”
Sau đó, rổ cũng không cầm, liền đuổi theo nhi tử.
Bạch Lê Hoa không nhịn được mà bật cười, hai người này không thương lượng kịch bản rồi a.