Thit mỡ đến miệng lại không được ăn, Trình Tây trong lòng khó chịu, tự nhiên cũng sẽ không nói lời gì hay ho, chỉ nghe hắn tức giận nói: “Ta buổi tối không ra khám bệnh, ngày mai ngươi tới sớm đi.”
Chờ dọn dẹp xong rồi, lúc này mới chậm rì rì mà ra cửa.
Một đường, mặc cho Lương Đại Lang vừa đấm vừa xoa, hắn cũng không nói tiếng nào.
Không đi khám, dù sao cũng không khám.
Lương Đại Lang thiếu chút nữa liền đánh người rồi khiêng về, bất quá Trình Tây cáo già xảo quyệt nói trước, “Ngươi mà đụng đến một sợi lông tơ của ta, chúng ta liền đi gặp thôn trưởng a!”
Thôn trưởng là quan lớn nhất trong thôn.
Lương Đại Lang dáng người to lớn, chẳng qua trời sinh hắn gầy trơ cả xương, cho nên hắn (Trình Tây) nói trước, xem như gõ chuông cảnh báo.
Trình Tây là đại phu duy nhất của các thôn trong vùng này, có quan hệ rộng, trên cơ bản không ai dám đắc tội hắn, rốt cuộc nhà cũng đau đầu nhức óc.
Đối nghịch với đại phu, không phải là đi tìm chết sao.
Lương Đại Lang không có cách, thậm chí cắn răng nói, chỉ cần hắn chịu đi, liền cho gấp ba số bạc, hơn nữa còn đưa hắn trở về.
Trình Tây lắc đầu cự tuyệt.
Bạch Lê Hoa thấy vậy, liền muốn nói riêng mấy câu với Trình đại phu.
Lương Đại Lang đành phải ở ngoài cửa chờ, lòng nóng như lửa đốt.
Đại khái qua thời gian một nén nhang, cửa rốt cuộc cũng mở ra.
Trình Tây thay đổi vẻ mặt bất mãn lúc trước, cười mời Lương Đại Lang vào, tuy rằng ngoài miệng vẫn nói là sẽ không đi, nhưng lại cho bọn hắn phương thuốc và liều lượng.
Trình Tây nói với Lương Đại Lang: “Đại Lang, ngươi biết không, ta sở dĩ không thể đi khám là vì trời tối ta không thấy đường.”
Nói rồi, hắn dùng góc áo chùi mắt, “Cái tật này thật xấu, nhưng mà cha ngươi không bị gì đâu, ta học y mấy chục năm rồi, ngươi vừa nói ta liền biết a.”
Trình Tây vỗ ngực bảo đảm, ai không biết, chắc sẽ đem hắn thành Phật từ bi a.
Bạch Lê Hoa nghẹn cười, Lương Đại Lang lại gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Xác nhận phương thuốc và liều lượng, rồi đưa lên tiền khám bệnh, lại lôi kéo Bạch Lê Hoa đi.
Mà Trình Tây, cũng không chút khách khí nhận lấy bạc, mặt cười đến thấy toàn nếp nhăn.
Bạch Lê Hoa một hơi thiếu chút nữa không đi nổi.
Lão sắc quỷ này quả nhiên không biết xấu hổ.
Lúc đi trên đường, Lương Đại Lang hình như có chút kỳ lạ.
Cũng không thể nói ra là vì cái gì,
nhưng Bạch Lê Hoa liền cảm thấy có chỗ không đúng.
Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc suy đoán: Hắn quá trầm mặc, tuy rằng hắn ngày thường cũng nói nhiều, nhưng vẫn là người rất tinh tế, nói văn vẻ chút, giống như là mưa xuân.
Nhuận vật tế vô thanh. (LNT- cái này đại loại nghĩa là những việc nhỏ âm thầm xảy ra không ai hay, âm thầm ẩn nhẫn không phát ra tiếng động. Câu này trong bài Xuân Dạ Hỉ Vũ của Đỗ Phủ)
Mà bây giờ, bọn họ đi cùng một chỗ, lại hoàn toàn không có cái loại cảm giác này.
Lương Đại Lang có chút thất thần, rõ ràng lấy được phương thuốc hẳn là phải cao hứng mới đúng.
Bạch Lê Hoa làm bộ không biết.
Qua một lúc lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được dừng chân lại, mở miệng thử thăm dò: “Mới vừa rồi, nàng nói gì với Trình đại phu vậy?”
Vì cái gì hắn (Trình đại phu) vừa ra cửa lại giống như biến thành người khác?
Còn nữa, hắn nhìn nữ tử bên người, người thì vẫn là người kia, mặt vẫn là gương mặt kia, vì sao lại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Thậm chí……có chút quen thuộc.
Rốt cuộc trên người nàng có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết?
Bạch Lê Hoa hỏi lại, “Vậy chàng nói đi, chàng mới vừa rồi thấy cái gì?”
“…… Một nữ tử.”
Bạch Lê Hoa cười, quả nhiên, rõ ràng hắn có thấy lại lui lại, mà hắn cũng không hề dấu diếm nàng
“Ta cùng hắn làm một giao dịch.”
Nguyên bản Bạch Lê Hoa cho rằng hắn sẽ truy hỏi là giao dịch gì, nhưng mà Lương Đại Lang cũng không hỏi.
Hai người một trước một sau đi trên đường ruộng, ánh trăng đưa bóng dáng bọn họ kéo thật dài, lại chất chồng trên nhau……