Trong sân Hà gia.
Vương Thúy Lan hàn huyên cùng người khác xong rồi, xoay người trở về, đúng lúc thấy Hà Tiểu Hổ ngồi ở trên bệ cửa nhìn chằm chằm nàng, nàng lập tức ồn ào lên:
“Ai da, Bảo bối của ta, sao con lại ngồi dưới đất, đã nói bao nhiêu lần rồi, dưới đất lạnh lắm.”
Nàng đau lòng chịu không được, vừa nói vừa chạy đi lấy cái đệm hương bồ đưa qua.
Hà Tiểu Hổ cau mày, nhìn đệm hương bồ đưa đến trước mặt mới hơi chút nâng mông một chút, để cho Vương Thúy Lan đem lót đệm hương bồ xuống.
Rồi sau đó vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi: “Nương, chúng ta làm như vậy có được không?”
“Nương có bao giờ lừa gạt con chưa?” Vương Thúy Lan vỗ ngực bảo đảm nói: “Con cứ chờ mà xem.”
Hà Tiểu Hổ vẻ mặt khó chịu, “con mặc kệ nương dung cách gì, tóm lại, ta chính là muốn xem nữ nhân xấu xí kia chịu khổ.”
Tuy rằng sau khi Lương Đại Lang qua thăm nhà trở về, Vương Thúy Lan giải thích với hắn, nhưng vẫn không thể làm hắn nguôi giận, dựa vào cái gì Bạch Lê Hoa một câu hết bệnh rồi thì như không có việc gì, còn mình lại dính xui xẻo.
Nếu không phải bởi vì nàng, làm sao hắn lại bị mấy đứa bạn cùng tuổi cười nhạo. Còn Linh Nhi, cũng là từ sau sự kiện kia không nói với hắn lời nào.
Nhắc đến Linh nhi, mặt Hà Tiểu Hổ ửng đỏ khả nghi.
Vương Thúy Lan phân tích nói: “Nhi tử, ngươi yên tâm, hiện tại tất cả mọi người biết chúng ta là đưa trứng gà trắng bóc, đâu ai biết bên trong là thứ gì? Chúng ta đừng bực bội, coi như béo nha vận khí tốt, Lương gia không nói nàng đem đồ vật giấu đi ăn một mình, cũng đã chiếm lợi rồi, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
Hà Tiểu Hổ lại càng thêm buồn bực, “Không biết nương nghĩ như thế nào, chứ mấy thứ kia, cho heo ăn còn tốt hơn đưa cho nàng ta a!”
Nói xong, cũng không thèm nhìn tới bà liền đi vào nhà.
Vương Thúy Lan nhìn nhi tử rời đi, luống cuống.
Hà Tiểu Hổ là đứa con của nàng Hà Thiệu sinh lúc tuổi đã lớn, bởi vì từ nhỏ thân thể đã không tốt, nhưng vẫn luôn nuông chiều, bất luận việc gì, chỉ cần hắn dặn dò một tiếng, dù là lên núi đao xuống chảo dầu bà cũng nhất định làm được, hiện giờ, bảo bối cục cưng lại tức giận.
Vương Thúy
Lan không biết nên làm gì cho tốt bây giờ.
Hà Tiểu Hổ đem chính mình nhốt ở buồng trong giận dỗi, mặc cho bà la như thế nào cũng không phản ứng. Bà nghĩ thầm có nên đi tìm cha hắn thương lượng một chút, xem có chủ ý gì không, lại lo lắng nhi tử một mình nghẹn ở trong phòng, tức điên không ai biết được.
Ngoài cửa, Vương Thúy Lan gấp đến tay chân luống cuống
Sau cửa, Hà Tiểu Hổ nằm xoài người hình chữ “Đại” (大)trên giường đất, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng cầu xin bên ngoài, thật là phiền, liền dung tay bịt kín lỗ tai, nhìn chằm chằm xà nhà đến phát ngốc.
Hắn tự nhủ, hết thảy đều là vì Linh nhi.
Vì Linh nhi, nhất định phải làm như vậy.
Đến khi bên ngoài không còn tiếng gì khác, Hà Tiểu Hổ mới từ trên giường đất đi qua ngồi ở trên bàn.
Thở dài, lấy giấy bút ra, chấm mực, tự hỏi nửa ngày rốt cuộc đề bút viết xuống hai chữ “Linh Nhi”.
Khi viết chữ, vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc, chuyên chú.
Khi thì dừng lại cắn cán bút nhíu mày, khi thì mặt ửng đỏ, khi thì thật cẩn thận, tóm lại chính là vạn phần rối rắm.
Dùng hơn một canh giờ, lưu loát viết một giấy đầy, nhìn mấy lần, rốt cuộc sau khi vừa lòng, mới gấp giấy lại, cầm trong tay, chạy như bay ra cửa……
Đi đến chỗ quen thuộc, từ xa liền thấy bóng dáng mặc một màu đỏ, tuổi còn thiếu niên thiếu nữ, khéo léo tươi cười.
Tiếng cười như chuông bạc truyền tới, Hà Tiểu Hổ không biết là do vừa rồi chạy quá nhanh hay sao, mà cuối cùng cảm thấy tim như nhảy khỏi lồng ngực.
(LNT- không biết có ai giống Nhã Tình k chứ thấy cái tên HTH này hơi bị vô ơn, ng ta chọc mình, nhưng đã chữa bệnh cho cái người vốn dĩ là con ma ốm, k biết ơn lại còn tính kế tỷ của taaaa aaaaヽ( `д´*)ノ)