Mắt thấy gậy đánh tới trên đầu Bạch Lê Hoa, ai ngờ nàng khom lưng xoay người liền linh hoạt tránh qua.
Khỉ ốm dùng ra toàn lực chém gậy, không đơn thuần chỉ là không có đụng được nửa góc áo của nàng, mà còn thật đập thật mạnh trên thắt lưng của tên mặt ngựa đang che đũng quần.
“Ai da……”
Tên mặt ngựa la lên như heo bị chọc tiết, đau chảy nước mắt.
Lâm Linh Nhi thấy tình huống không ổn, trong lòng có chút do dự, bắt đầu lùi lại, nhưng còn chưa kịp chạy đi, đã bị Bạch Lê Hoa kéo bím tóc.
Đành phải cứng ngắc thân mình chịu đựng để nàng túm qua.
Da đầu bị kéo một trận đau không tả xiết, không chờ nàng la lên, trên mặt nàng liền bị tát hai cái vang dội.
Tình huống của Trần Tiểu Thu bên kia cũng không khác gì.
“Ba ba!” “ba ba!” bốn tiếng vang lên, trên mặt Lâm Linh Nhi cùng Trần Tiểu Thu hiện lên hai dấu tay đối xứng nhau.
Chỉ còn lại có Bạch Lê Hoa và khỉ ốm còn đang đứng.
Nhìn các bằng hữu người thì nằm, người thì quỳ, khỉ ốm trong lòng càng thêm ảo não.
Một đám người bọn họ, ngoại trừ Lâm Linh Nhi, còn lại đều là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, là Hỗn Thế Ma Vương (đại khái là một đám quỷ nhỏ phá hoại), đánh nhau trộm dưa, tự lập thành một phái, tự coi mình như là bá chủ Chu Tiên thôn.
Từ trước đến nay chỉ có bọn họ đánh người khác, chưa bao giờ bị đánh thảm như vậy.
Huống chi người đánh còn là nữ tử.
Nếu chuyện này truyền ra, không phải sẽ bị người cười đến rụng răng sao?
Trong lòng vừa gấp vừa tức, nhưng mà hắn không phải béo hổ, không phải việc gì cũng dung vũ lực để giải quyết.
Tròng mắt xoay tròn, khỉ ốm vứt bỏ gậy trong tay, đem tay giơ lên chỗ sóng vai, lòng bàn tay hướng về Bạch Lê Hoa, tỏ vẻ chính mình không có ác ý.
Thấy vậy, Bạch Lê Hoa đem gậy đâm xuống đất, khuỷu tay ép trên gậy, vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Có rắm mau phóng.” (Ý BLH là bảo hắn giải thích đi ấy, mà nói kiểu thô tục ấy (*゚∀゚*))
Khỉ ốm vẻ mặt nịnh nọt, nhảy choi choi giống con khỉ, hắn xoa xoa tay, “Béo nha, có gì từ từ nói a!”
Bạch Lê Hoa lặp lại nói, “Có rắm mau phóng!”
Giọng nàng càng lúc càng lạnh lẽo.
Khỉ ốm rùng mình, liên tục xua tay, “Là như thế này, chúng ta đã vài ngày chưa gặp
ngươi, trong lòng lo lắng mới lại đây xem.”
Bạch Lê Hoa nhướng mày, “Chỉ xem thôi sao?”
“Lúc nãy là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, nói ngươi đó, sốt ruột làm gì!”
“Còn nữa, bây giờ ngươi cũng đâu có chuyện gì?”
Bạch Lê Hoa lạnh mắt nhìn hắn, khỉ ốm hắc hắc cười, cũng không thấy xấu hổ.
Vừa nói, vừa có ý đồ muốn tới gần Bạch Lê Hoa.
Hắn nhìn chằm chằm cánh tay nàng thật lâu, béo hổ ở ngay phía sau, chỉ cần hắn nhào qua, giật lấy gậy trong tay nàng, giữ nàng lại một chút, béo hổ liền có thể vung gậy lên, đến lúc đó……
Cho con đàn bà này đẹp mặt.
Chỉ tiếc, hắn tính toán, Bạch Lê Hoa cũng không có ngồi không
Từ lúc khỉ ốm cố tìm chuyện để nói, bắt đầu kéo dài thời gian, trong lòng nàng liền hiểu rõ bọn họ muốn đánh cái chủ ý gì. Đơn giản là thừa dịp địa thế bây giờ, đánh hội đồng a!
Nhưng mà nàng cũng không sợ bọn họ, cũng không vội trốn, khóe miệng thậm chí mỉm cười.
Khỉ ốm gần tới, nàng liền nhanh như bay nhấc chân đá vào bụng khỉ ốm, làm hắn văng ra ngoài.
Đồng thời giơ tay xách béo hổ lên, xoay đầu gậy nắm chặt trên tay.
Cánh tay dùng sức, trực tiếp đâm xuống.
Ổn định! Chuẩn xác! Tàn nhẫn! Không bao lâu, toàn quân nhóm tiểu bá vương bị diệt.
Bạch Lê Hoa cầm gậy, vẻ mặt khiêu khích, “Thế nào, còn đánh không?”
Nhóm béo hổ ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, không hẹn mà gặp, liền bỏ chạy.
Đây mà là nữ nhân gì chứ, rõ ràng là cọp mẹ!
Nhìn bộ dáng bọn họ chạy trối chết, Bạch Lê Hoa tâm tình rất tốt, vỗ tay phủi bụi đất, đi nhặt cái giỏ.
Không nghĩ tới đúng lúc thấy vợ của Lương Nhị Lang - Lý Tiểu Ngọc ở ven đường nhìn nàng với vẻ mặt hoảng sợ ………