Một phụ nhân trung niên thóa mạ nói: “Ngươi cũng đừng quản, cũng chỉ là tên tay chân không sạch sẽ, hắn đây là tự làm bậy!”
Lòng đầy căm phẫn, hình như là thật sự không quen nhìn loại hành vi này.
Nhưng cũng có người đứng ra chần chờ nói: “Nói thì nói vậy, nhưng tội ăn trộm ăn cắp không đáng chết.”
Còn có người ở bên cạnh giọng trong trẻo nói, bắt chước đại nhân xử án, “Xem dấu vết trong hố phân, hình như là một chân hắn đạp nhầm hố phân, không đứng vững té ngã, lại xem những hố nhỏ giống như dấu chân phía trước, người hày rõ ràng đi về phía cỏ độc, nếu bây giờ người không còn ở đây thì là mệnh trời rồi.
Cũng có người tỏ vẻ không tin: “Có thật vậy không?”
Bạch Lê Hoa không trả lời, nàng chỉ chú ý tới sau khi mọi người bàn tán chuyện này một lát, từ đống cỏ khô bên cạnh xuất hiện hai cây “Mỹ nhân tâm”, thân mềm đã bị vò không còn hình dạng, có vẻ người vò nó đã phẫn nộ đến cực điểm rồi.
Sau khi nghe được nàng nói đó là cỏ độc, lại nhanh chóng vứt ra.
Bạch Lê Hoa khóe miệng cười lạnh, bây giờ mới biết không nên chạm vào? Muộn rồi.
Cũng giống như trong tưởng tượng của nàng, thiếu niên đang trốn ở sau đống tránh cỏ khô, gãi không ngừng, cảm thấy toàn thân đều ngứa lên.
Lại nhớ tới lời nàng nói, cỏ này có thể chết người, không khỏi càng thêm sợ hãi, khắp nơi sờ soạng kiểm tra xem trên người mình gì lạ không?
Đống cỏ khô phát ra tiếng loạt xoạt.
Nhưng lại bị tiếng nghị luận khí thế ngất trời của mọi người vùi lấp.
Bạch Lê Hoa nhìn đống cỏ khô khẽ cười, cũng không vạch trần ra, đi vòng ngoài sân trở về trong viện, bảo Lương lão cha và mọi người ăn cơm.
Lúc trở về bàn cơm, Tiết Thải đã nhanh chóng đem kia bàn thịt xào tiêu diệt sạch sẽ, trong miệng nhồi một mồm to đồ ăn, lúng búng kêu, “Ăn ngon quá!”
Đây toàn là thịt a!
Lý Tiểu Ngọc đau lòng không chịu được, hung hăng liếc tiểu Tiết Thải.
Lại thuận tiện trừng Bạch Lê Hoa, ý tứ là: “Từ đâu đem về cái thùng cơm như vậy chứ.”
Bạch Lê Hoa không để ý nàng, tự gắp thịt.
Lý Tiểu Ngọc càng tức giận, vừa thấy Lương Đại Nương và Lương lão cha đều ngồi xuống bắt đầu động
đũa, cũng không rảnh để nháo, sợ động tác mình chậm ăn được ít hơn.
Tay chuẩn xác đưa một khối thịt lên miệng, mắt lại nhìn một khối thịt khác, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống, chỉ chờ đũa trông lại duỗi tay qua…
Ăn mấy khối thịt to, hương vị gì cũng chưa nếm rõ ràng.
Mọi người còn lại đều ăn ngấu nghiến.
Cũng may là nàng làm nhiều.
Ăn đến khi bụng no kềnh, không ăn nổi nữa, mới nghiêng ngả dựa vào lưng ghế khen Bạch Lê Hoa, “Tay nghề Béo Nha tốt ghê!”
Lương Nhị Lang cũng khen ngợi, “Đúng vậy, về sau chúng ta có lộc ăn rồi.”
Miệng nói, nhưng vẫn không quên duỗi tay đoạt lấy mâm, “Ai, tiểu hài nhi, ngươi chừa cho ta với!”
Hai người ở trên bàn tranh đoạt vui vẻ vô cùng.
Không hề chú ý tới biểu tình của Lý Tiểu Ngọc.
Bạch Lê Hoa nấu ăn thực ra chỉ bình thường, nhưng bản thân thích ăn, lại có chút phương pháp của thời hiện đại,, lại sẽ điểm hậu đại nấu nướng thủ pháp, hơn nữa thịt này, người Lương gia không cảm thấy ăn ngon, nhưng rất lạ miệng.
Dù sao cũng đã ăn uống no đủ, Lý Tiểu Ngọc bỏ đũa, đen mặt quay vào nhà.
Lương đại nương nghiêm mặt, “Càng ngày càng không có quy củ.”
Lương Nhị Lang ngừng tay, liếc nhìn đồ ăn rồi liếc nhìn cha mẹ, cười cười nói, “Nương, ngươi đừng nóng giận, để ta nói chuyện với nàng.”
Sau đó nhanh như chớp chạy vào buồng trong.
Tiết Thải đem một chút nấm cuối cùng trong mâm ăn sạch sẽ, liếm môi hỏi, “Đây là món ăn gì vậy, ăn cực kì ngon.”
Biểu tình ngây thơ đáng yêu, làm tim Lương Đại Nương mềm nhũn, “Cũng không biết hai huynh đệ các ngươi khi nào mới có thể cho ta thêm cháu đây.”