(Tên chương này cũng vậy….thật kỳ quái... không biết edit sao luôn á)
Mà Hà Thiệu, nghe nhi tử nói là xảy ra chuyện ở Lương gia, lập tức muốn đi tìm người Lương gia tính sổ!
Vương Thúy Lan vội vàng đuổi theo giữ chặt hắn, việc phát sinh hai ngày nay Hà Thiệu còn chưa biết, lỡ như bị lộ ra…
Đánh chết nàng cũng không thể lộ ra.
Nhưng mà Hà Thiệu như vậy mạnh như vậy, làm sao nàng có thể giữ chặt?
Cũng may Hà Tiểu Hổ giãy giụa lên gọi hắn lại: “Cha, người nghe con nói, con đi trong đất Lương gia bị phát hiện, có một đám người ở đó.”
Hà Thiệu cau mày hỏi, “Con không phải đi buổi tối sao?”
“Trời tối, con không chú ý dẫm hố phân, sau đó mọi người đều chạy ra.”
Nói tới đây, Hà Tiểu Hổ liền nhớ tới mảng phân kia cùng với cảm giác lúc chân giẫm xuống, ghê tởm nôn ra.
Vương Thúy Lan vội vàng kê bồn cho hắn, lại nhìn về phía Hà Thiệu, “Cha hắn, ngươi nói làm sao bây giờ?”
Nếu lúc này đi Lương gia, không phải sẽ chứng minh tiểu tử nhà mình tay chân không sạch sẽ sao, đừng nói làm cho bon họ nhổ vào, nhưng nhà mình sau đi ở trên đường cũng không dám ngẩng đầu.
Lúc này không thể đi, không đơn giản chỉ là không thể đi, mà còn phải trốn tránh bọn họ.
Chờ qua chuyện này rồi lại cho bọn họ mất mặt.
Nhưng không thể trừng trị người lại làm Hà Thiệu trong lòng khó chịu, mắng hai câu cho hả giận, “Bà nương điên này, ta mà bắt được ta phải đánh chết nó!”
Vương Thúy Lan ở bên cạnh hầu hạ nhi tử thật cẩn thận, sợ tướng công dời lửa giận đến trên người mình.
Đêm nay, Hà Tiểu Hổ ầm ĩ lợi hại.
Đầu tiên là chóng mặt buồn nôn, sốt không hạ, đến nửa đêm về sáng, trên người bắt đầu xuất hiện nốt đỏ, trong suốt, ngứa cực kỳ, gãi ra liền chảy mủ, mủ chảy đến đâu lại nổi sởi đến đó.
Hà Tiểu Hổ chỉ cảm thấy mình lúc thì ở trong hầm bang, lúc lại ở trong hỏa lò, sốt đến người mơ mơ màng màng.
Mỗi lần nghe hắn nói chuyện, Vương Thúy Lan đi lên nghe, đều là một câu, “Cha, nương, ta không muốn chết.”
Vương Thúy Lan gấp đến rớt nước mắt, “Vậy phải làm sao bây giờ!”
Thấy dáng vẻ của nhi tử bây giờ còn khó chịu hơn xẻo tim
bà.
Hà Thiệu cảm thấy có lỗi.
Hai người suy tư nửa ngày, đem Hà Tiểu Hổ quấn vào trong chăn, cùng nhau nâng tới cửa nhà của Trình đại phu.
Trình đại phu đang ngủ say, nghe bọn họ kêu to như đòi mạng, trực tiếp đem nước rửa chân buổi tối hôm trước nhắm ngay bọn họ hắt ra.
Sau đó bị Hà Thiệu bắt đi.
Ngươi nói buổi tối không ra ngoài khám?
Được, ta đem người mang đến.
Ngươi nói không thể làm trái quy củ?
Được, ta trả gấp ba phí khám bệnh tại nhà, gấp ba không được thì gấp năm.
Chỉ cần Trình Tây chịu ra tay.
Thật sự không được, cũng chỉ có thể kéo cổ áo Trình Tây, hung ác nói với hắn: Dù sao ta cũng chỉ có một cái mạng, hắn có chuyện gì ta sống không nổi thì ông cũng đừng mong sống sót.
Dù sao đầu trọc đâu còn sợ bị nắm tóc.
Trình tây hoảng sợ.
Đáng tiếc dù bắt mạch, hỏi chứng bệnh, lăn lộn cả đêm, nhưng bệnh Hà Tiểu Hổ càng thêm nghiêm trọng.
Trình Tây tỏ vẻ chính mình bất lực, lại sợ hãi Hà Thiệu dưới sự giận dữ đánh mình vỡ đầu, liền cho hắn biện pháp, “Hai ngày trước, tức phụ nhi xấu xí của Lương gia vừa hoàn hồn đấy, ngươi đi tìm nàng chắc chắn được.”
Hắn nghĩ, mặc kệ người đó nói thật hay giả, trước tiên cứ đem tên ôn thần đuổi đi đã.
Hà Tiểu Hổ nằm ở phía sau, mơ mơ màng màng nghe được có người nói đến Lương gia, đầu óc lập tức nhớ tới lúc ở trên đất, Bạch Lê Hoa có nói đến.
Chỉ là lúc ấy có quá nhiều người, trong lòng hắn sợ hãi, cho dù nghe được là có khả năng sẽ chết cũng không quá để ý, nhưng lúc này lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Bắt lấy tay của nương hắn, nỉ non: “Tìm, tìm Béo Nha.”