Editor: loi_nha_tinh
Hà Thiệu một bên cho uống “thuốc”, một bên nhìn chăm chú vào tình huống của nhi tử, tất nhiên cũng không tin vào thứ đồ tản ra mùi hôi thúi của đối thủ hắn.
Hắn lại không dám nói thêm cái gì, sợ lỡ như chọc giận Lương gia, đến lúc đó thật sự không cứu nhi tử.
Giờ phút này, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nhi tử, sợ bỏ lỡ một chút biến đổi nào.
Thấy Hà Tiểu Hổ sắc mặt từ đỏ biến thành tím, rốt cuộc nhịn không được.
“Đằng!” Hắn đứng lên, trừng đôi mắt đầy tơ máu về phía Bạch Lê Hoa, “Ngươi đừng có lừa gạt ta!”
Vương Thúy Lan ở bên cạnh mắng, “Cái đồ táng tận lương tâm nhà ngươi, không được chết tử tế!”
Cho ăn đồ như vậy, Hà Tiểu Hổ mà chưa chết cũng coi như là mạng lớn.
Bạch Lê Hoa không nói gì, đi lấy gáo hồ lô, lúc một gáo nước đầy, đỡ Hà Tiểu Hổ uống cho hết.
Nước được nuốt xuống, đồ trong cổ họng tự nhiên cũng theo xuống, không còn nghẹn, sắc mặt Hà Tiểu Hổ liền khá hơn nhiều.
Hà Thiệu không nói gì.
Lại thấy Bạch Lê Hoa múc thêm một gáo nước, trút hết vào.
Mãi đến lúc Hà Tiểu Hổ đã uống không nổi, bắt đầu nhổ nước ra, vẫn không dừng tay, phân phó Hà Thiệu giữ hắn lại, nâng người dậy, rồi lại tiếp tục trút.
Trút xong thì tạt một xô nước vào Hà Tiểu Hổ.
Vương Thúy Lan liên tục thét chói tai, bị nàng nhét một củ cải vào trong miệng, rốt cuộc không phat ra tiếng làm người chán ghét.
Nói đến cũng thật kỳ quái, vừa rồi Hà Tiểu Hổ còn vặn vẹo không ngừng lập tức yên lặng lại.
Hà Thiệu sáng mắt lên, chỉ cần nhi tử có thể khỏe, hắn mới mặc kệ lúc này Vương Thúy Lan thế nào.
Bạch Lê Hoa xem ở trong mắt, cười ở trong lòng.
Mỹ nhân tâm này, chính là trò vui để dày vò người.
Không cẩn thận đụng phải thì chỉ cần uống nhiều nước, đi tiểu nhiều, thải độc tố ra hết thì sẽ khỏe.
Nàng làm bộ dáng vẻ đứng đắn, nhìn tình huống Hà Tiểu Hổ, “Trở về cho hắn uống nhiều nước vào thì khỏe, uống thuốc, hắt nước, cứ như vậy chỉ cần hai ngày là khỏi hẳn.”
Hà Thiệu thở phào nhẹ nhõm, đã biết làm thế nào để cứu nhi tử, hắn hiện tại không còn sợ hãi, bỏ đi vẻ mặt vẻ mặt lo lắng, đánh giá hai lần Bạch Lê Hoa, trong mắt lộ ra khen
ngợi.
Hắn nói, “Ngươi thật lợi hại.”
Bạch Lê Hoa ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn bọn họ, “Dù gì cũng nhờ đồ vật lúc trước thẩm đem cho ta, bây giờ ta mới có để dùng.”
Hà Thiệu không hiểu nàng nói cái gì, nhưng Vương Thúy Lan thì biết.
Mặc kệ nhi tử mình bệnh tình thế nào, bà bây giờ một lòng cho là Bạch Lê Hoa cố ý báo thù bà, nhưng mà Hà Thiệu đã nói vậy bà cũng không dám phản bác.
Chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Bạch Lê Hoa lười so đo, dù sao thì giặc tới tướng đánh, nước đến đất ngăn.
Một Vương Thúy Lan, nàng còn không để trong lòng.
Kiếp trước lúc nàng còn nhỏ, cũng từng mê luyến tiểu thuyết phim truyền hình thể loại xuyên qua trùng sinh, quá quen thuộc với nhiều loại thủ pháp gây án, chỉ tiếc là mình trùng sinh ở nông gia, thật sự là không dùng được.
Nàng lắc đầu nghĩ, đang muốn đuổi người, liền nghe thấy tiếng Lương Đại Lang cách đó không xa, “Trình đại phu, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Trình Tây? Sao hắn lại tới đây? Bạch Lê Hoa đi ra chỗ giọng nói không vui.
Trình Tây đang trốn ở sau đống cỏ khô nghe lén hết sức chuyên chú, thình lình bị tiếng của Lương Đại Lang dọa nhảy dựng lên!
Hắn vốn dĩ muốn mượn việc nhỏ của tiểu tử Hà gia, thăm dò Bạch Lê Hoa, xem nàng đến tột cùng có bản lĩnh làm được như lời nàng nói hay không.
Hiện tại bị mọi người thấy, hắn cũng không thể trốn tránh nữa.
Vẻ mặt hắn tức giận đi ra từ sau đống cỏ khô, lời lẽ chính đáng mà nói, “Hà Tiểu Hổ thân nhiễm bệnh lạ, ta thân là thầy thuốc mà không có cách cứu, đương nhiên lo lắng, nên muốn tự sang đây xem tình huống.”