Bạch Lê Hoa liếc Lương Đại Lang, khó xử nói: “Chúng ta còn phải đi mua chút đồ trong nhà nữa.”
Bạch Ngọc Lan lúc này mới chú ý tới nam tử đứng bên cạnh, tuy rằng một thân áo vải, nhưng đứng đó lại không cảm thấy nghèo hèn, mặt mày như vẽ, khí chất lỗi lạc, trừ bỏ bề ngoài mộc mạc, còn lại không có gì không tốt.
Không khỏi chần chờ nói: “Đây là……?”
“Lương Đại Lang, phu quân ta.”
Nhìn thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Lan khiếp sợ, miệng há to như có thể nhét một quả trứng gà vào, Bạch Lê Hoa liền cảm thấy sảng khoái.
Lúc trước do nàng bị ngốc nên không có lại mặt, đây chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Lương Đại Lang hơi chắp tay, xem như chào hỏi.
Lúc trước Bạch gia vì phòng ngừa bọn họ ăn vạ, chỉ nói là sẽ giao người qua, xuất giá là xong.
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, bọn họ cũng sẽ không nhận lại, có gì xảy ra cũng đừng phiền toái bọn họ.
Đã nói rất nhiều lời khó nghe.
Cho nên lúc này, Lương Đại Lang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như Bạch Ngọc Lan không tồn tại.
Nhưng làm vậy càng thêm lạnh lùng.
Bạch Ngọc Lan lớn lên mi thanh mục tú, bởi vì được nuông chiều từ nhỏ, da thịt trên người non mịn, lại thích trang điểm, cũng xem như có vài phần tư sắc, ở nơi này hán tử nào thấy cũng trộm ngắm nàng, ngầm chảy nước miếng.
Tuy rằng trên mặt nàng tức giận, mắng bọn họ nam nhân thúi, trong lòng lại rất đắc ý.
Lúc này Lương Đại Lang ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, làm cho nàng có chút không phục.
Lại nghĩ tới lúc trước bị ủy khuất ở chỗ lão sắc quỷ Trình Tây, nếu không nhờ hắn (LĐL) thì chỉ sợ trong sạch của mình khó bảo toàn, không khỏi có chút đáng tiếc.
Không nghĩ tới, nam nhân này có vẻ ngoài tốt như vậy.
Không khỏi âm thầm oán hận, cũng không hiểu tại sao nương nàng lại tìm cho bà béo nương này một người tốt như vây.
Dựa theo tưởng tượng của nàng, nên đem Bạch Lê Hoa gả cho gã chân thọt, mắt mù, người thích đánh đập, chứ làm sao có thể cho bọn họ vừa ý như vậy.
Bạch Ngọc Lan khẽ cắn răng, nhịn ghê tởm kéo tay Bạch Lê HOa, giả bộ thân thiết, “Nếu không có việc gì,
thì về nhà đi, hơn nửa năm rồi tỷ không về nhà mẹ đẻ, cha mẹ cũng gấp muốn chết.”
Bạch Lê Hoa ánh mắt chợt lóe, nâng tay lên, dùng tay áo giúp Lương Đại Lang lau mồ hôi, “Nhìn chàng kìa, nóng chảy mồ hôi rồi, ta giúp chàng lau.”
Bây giờ mặt trời còn chưa mọc, cái trán trơn bóng, làm gì có mồ hôi!
Tay Bạch Ngọc Lan rơi vào khoảng không, đôi mày liễu dựng ngược, đang muốn mắng nàng không biết tốt xấu, lại cố kỵ đến trên đường có nhiều người, không hợp với hình tượng của nàng.
Lương Đại Lang hưởng thụ sự săn sóc của nàng, đứng ngay ngắn xem kịch vui.
Hai người trước mặt tuy không đánh nhau, khói thuốc súng tràn ngập tóe lửa.
Nha hoàn Thúy nhi bên người Bạch Ngọc Lan nhìn tiểu thư nhà mình sắc mặt không tốt, khinh thường nói: “Tiểu thư, người làm gì vậy! Có người sinh ra đã là mạng ti tiện, người đừng để nhiễm mùi hôi thúi đó.”
Nói rồi nàng lấy khăn tay lụa, quét trên người Bạch Ngọc Lan, như bọn họ là thứ đồ không sạch sẽ.
Bạch Ngọc Lan sắc mặt hơi tốt lên, ánh mắt khen thưởng nhìn Thúy Nhi.
Không ngờ Bạch Lê Hoa hơi mỉm cười, “Tiểu thư nhà ngươi và ta có cùng một cha đấy, ý của ngươi là tiểu thư nhà ngươi cũng là người ti tiện hôi thúi?”
Thúy nhi nóng nảy, “Ngươi làm sao so sánh được với tiểu thư nhà ta?”
“Ta? Ta không phải là Bạch gia đại tiểu thư sao?” Bạch Lê Hoa cười nói, “Nếu không chúng ta cùng nhau về Bạch gia hỏi một chút?”
Tuy rằng đang cười, nhưng giọng vô cùng lạnh lẽo.
“Ta……”
Thúy nhi nói không ra lời, Bạch Ngọc Lan cũng không có ý giúp nàng.